Ái Sanh Nhật Ký

Chương 67 : Chuyện quan trọng nhất trước mắt là ly hôn

Ngày đăng: 18:49 19/04/20


Những lời này qua đi, không khí bỗng nhiên yên tĩnh trở lại, một thời gian dài, làm lòng người bị yên tĩnh làm hoảng sợ. 



Thân thể Trầm Hàn Sanh vì cứng ngắc mà thẳng tắp, tay dán lên mặt Diệp Tòng Y cũng cứng ngắc mà lạnh như băng, lạnh làm cho nàng cảm giác được nước mắt nóng bỏng của Diệp Tòng Y, làm phỏng bàn tay nàng, nàng không tự chủ được rút tay về. 



Diệp Tòng Y ngửa đầu nhìn nàng, mọi thứ trong mắt đều chậm rãi, từng chút một biến mất, cuối cùng chỉ còn lại một mảnh thống khổ bi thương. 



- Tòng Y, tớ... - Trong lòng Trầm Hàn Sanh khó chịu như bị kim đâm, không đành lòng đối diện với ánh mắt của cô, hơi hơi nghiêng đầu, cố gắng phun ra vài chữ: “Tớ nghĩ, bây giờ chúng ta nói chuyện này không hợp.” 



Có thể là cảm thấy mình biểu đạt thế nào cũng không đúng, nàng nuốt xuống một cái, lại thêm vào một câu: “Ý của tớ là, Tòng Y, tớ rất khó chịu, cũng khổ sở giống cậu, tớ sẵn sàng... Làm bất cứ chuyện gì để cậu bớt đau đớn, tớ từng... Trong mơ cũng muốn nghe những lời này, nhưng hiện tại, giữa chúng ta không hợp để nói.” 



- Không hợp? - Nước mắt Diệp Tòng Y tràn đầy lông mi, nhẹ nhàng lặp lại một câu. 



Trầm Hàn Sanh cảm giác mình đang đối diện với chuyện khó để một lần nói rõ ràng nhất từ khi sinh ra đến nay, dù nàng dùng cách nào để biểu đạt tư tưởng nội tâm, thì cũng đều đả thương Diệp Tòng Y, nhưng nàng lại không thể không làm như vậy. 



- Tòng Y, dù cậu biết được điều gì, nhưng tất cả vẫn không thay đổi, gia đình cậu, con gái cậu, không gì thay đổi cả... 



- Gia đình? Con gái? Tất cả đều là kết quả của lừa gạt! - Trong lòng Diệp Tòng Y tràn ngập đau khổ và phẫn nộ, trên mặt hiện lên một tia cười thản nhiên: “Hàn Sanh, ý cậu là gì? Cho dù đã biết chân tướng, tớ vẫn nên tiếp tục sống thế sao?” 



- Tớ không phải có ý này. 



- Vậy ý của cậu là gì? Cậu muốn nói cho tớ biết, tớ vẫn đang có nhiều trói buộc như vậy, mà cậu cũng không còn là cậu của mấy tháng trước, phải không? 



Trầm Hàn Sanh không để ý tới lời nói châm chọc của cô, trầm mặc chốc lát, đứng dậy đưa lưng về phía cô: “Đúng vậy, tớ không phải là tớ của mấy tháng trước, không thể tùy hứng làm bậy một lần nữa.” 


* Du nhiên nhi sinh: Suy nghĩ và cảm xúc tự nhiên. 



- Trời ạ! Tòng Y, hồi xưa chị nhìn trong sáng thiệt chứ, cũng mê người nữa nha! Không thể phủ nhận, hai người thật sự rất xưng đôi. - Hà Na vừa tặc lưỡi tán thưởng, vừa đảo hết tấm này đến tấm khác, đến tấm ảnh có bối cảnh trong gian phòng nhỏ màu quả quýt, nàng không khỏi mở to mắt, để gần vào nhìn: “Hình khiêu dâm? Há há! Không nghĩ ra hai chị trước kia lại to gan như vậy nha!” 



Trong tấm ảnh chụp đó, dưới ngọn đèn màu quả quýt dịu dàng, Trầm Hàn Sanh ôm Diệp Tòng Y, hai người tựa vào giường, khóe miệng Trầm Hàn Sanh mang theo nụ cười nhìn máy chụp hình, Diệp Tòng Y lại khép nửa đôi mắt lại, đang tiến tới hôn gò má nàng. 



Hình ảnh đó, tươi đẹp lại mông lung, có cảm giác không đúng. 



Diệp Tòng Y giống như không nghe nàng nói gì, chỉ ngơ ngác xuất thần. 



- Tuổi trẻ thật tốt. - Hà Na nhẹ nhàng thở dài, xem lại ảnh chụp, rồi lưu luyến cất đi, khi quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Tòng Y, Duyệt Nhan hôm nay gọi điện cho em, em không tiếp, chắc là Tào Vân Tuấn đã gọi điện tới cho nó, chắc nó cũng đoán được chuyện gì xảy ra rồi.” 



- Khoảng thời gian này, chị sẽ ở lì lại nơi này của Hàn Sanh. - Diệp Tòng Y nghiêng đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt ảm đạm: “Chị không có cách nào, chị đã không còn nơi dung thân.” 



Hà Na hiển nhiên không vui khi nghe lời nói như vậy: “Tòng Y, chị có thể đến chỗ em, mọi lúc đều có thể, muốn ở bao lâu cũng được.” 



Diệp Tòng Y khẽ lắc đầu, nụ cười vô cùng chua xót: “Hà Na, chỉ có ở bên cạnh cậu ấy, nhìn cậu ấy, chị mới có thể cảm giác được mình còn sống, có thể cảm giác được hi vọng sống, cho nên, chị không còn cách nào.” 



Hà Na có chút lo lắng: “Nhưng mà... Chị ấy đã đến bên Duyệt Nhan, Duyệt Nhan trở về phải làm sao đây? Hàn Sanh nghĩ thế nào?” 



- Hà Na, Duyệt Nhan đối với chị thế nào, em đều biết đúng không? 



Hà Na thở dài từ trong lòng: “Em biết.”