Ái Sanh Nhật Ký
Chương 69 : Tình yêu là một cuộc chiến tranh
Ngày đăng: 18:49 19/04/20
Đèn trong phòng tựa hồ phát sáng quá mức, khiến người ta cảm thấy lạnh hơn một chút, theo bản năng Diệp Tòng Y kéo tay vào trong lớp chăn mỏng, thân dựa vào trên sô pha, trong lòng vẫn còn suy nghĩ đoạn đối thoại cùng Hà Na lúc nãy, ngơ ngác nhìn bầu trời tối đen ngoài cửa sổ đến thất thần.
Một tiếng vang nhỏ truyền vào tai, có người mở cửa, cửa lại nhẹ nhàng đóng lại, đôi mắt bình tĩnh trong suốt như nước của Diệp Tòng Y bỗng nổi lên tia gợn sóng, thân mình bất động như hóa thạch, bước chân phía sau càng lúc càng gần, đi đến hiện ra cảm giác xa lạ, lại hình như có chút cảm giác quen thuộc khác nữa.
Diệp Tòng Y đột nhiên quay đầu, khuôn mặt xinh đẹp như ánh sáng mặt trời đập vào mắt.
- Biểu tỷ. — Trịnh Duyệt Nhan gọi cô, thanh âm vẫn ngọt ngào như trước, trên tay nàng lắc lắc cái chìa khóa, dưới ngọn đèn lại càng làm cho ngân quang lóe sáng.
Diệp Tòng Y nhìn nhìn nàng, ánh mắt từ kinh ngạc, chuyển sang phẫn nộ, cuối cùng cũng từ từ bình tĩnh trở lại.
- Tôi rất ngạc nhiên, em kêu biểu tỷ vẫn nhẹ nhàng tự nhiên như thế. — Trên mặt Diệp Tòng Y lộ ra nụ cười thản nhiên.
Trịnh Duyệt Nhan đi tới, đến bên sô pha kia ngồi xuống, giọng điệu vẫn bình thản ung dung: “Dù xảy ra chuyện gì, cũng không thấy đổi được chuyện chúng ta là biểu tỷ muội, cho nên, gọi chị là biểu tỷ là tất nhiên.”
Trong mắt Diệp Tòng Y tràn ngập sắc châm chọc, thanh âm lại bình tĩnh kỳ lạ: “Từ khi nào em xem quyển nhật ký kia? Từ lúc em nói với tôi em thích Hàn Sanh? Từ lúc em nói em muốn tôi chúc phúc?”
- Không, lúc đó em vẫn chưa xem. — Tay Trịnh Duyệt Nhan đặt lên tay vịn sô pha, hơi nháy mắt một cái: “Cơ mà em đã sớm biết quan hệ giữa chị và Hàn Sanh không bình thường. Biểu tỷ, cha em luôn thích khen chị, em cũng thừa nhận, chị quả thật ngoan hiền hơn em một chút, dịu dàng hơn em một chút, nhưng mà vậy thì có ích lợi gì chứ? Ánh mắt của em, luôn nhìn được nhiều hơn chị một chút, luôn nhìn được xa hơn chị một chút.”
Diệp Tòng Y nhìn nàng, một hồi lâu mới phát ra âm thanh: “Tôi thật không dám tin em lại đối với tôi như vậy.”
- Em biết trong lòng chị rất tức giận, nhưng em không biết mình làm gì quá đáng, biểu tỷ, chị đã kết hôn, đã có cuộc sống mới, chúng ta sao có thể là tình địch. — Thần sắc Trịnh Duyệt Nhan bỗng trở nên nghiêm túc hẳn lên: “Huống hồ, em thật sự thích Hàn Sanh, em thật sự nói thật với chị.”
Diệp Tòng Y vô cùng tức giận, cười ngược lại: “Vậy à? Giống như đống tình nhân trước kia của em sao? Hứng thú lần này của em có thể duy trì trong bao lâu? Một năm? Một thàng?”
- Ở chỗ ba, mỗi ngày đều xã giao, phiền chết, nên em về. — Trịnh Duyệt Nhan nhẹ nhàng bâng quơ đáp, lại đưa mắt nhìn Diệp Tòng Y một cái, cười nói: “Hàn Sanh, sao biểu tỷ lại ở đây, vậy mà chị cũng không nói em nghe một tiếng.”
Trầm Hàn Sanh không định đáp, chỉ nói: “Tôi đi xem bọn họ sắp xếp giường xong chưa.” Nói xong nghiêng người đi vào thư phòng.
Trịnh Duyệt Nhan xoay người lại, cười nói: “Biểu tỷ, hiếm khi chị đến làm khách, em đi pha một ly nước chanh yêu thích của Hàn Sanh cho chị uống.”
Nói xong, nàng thật sự đi vào bếp, mở tủ lạnh ra, sau đó làm hai ly chanh mật bưng ra phòng khách, đặt trước mặt Diệp Tòng Y, bản thân cầm một ly khác, nhẹ nhàng uống một ngụm, sau đó khóe mắt liếc thấy chiếc chăn trên sô pha, khẽ nói: “Hình như chị ngủ trên sô pha mấy đêm rồi, sao lại không ngủ trên giường? Vì em từng ngủ trên đó sao?”
- Thế nên, người hiện tại em yêu, chị càng không nên yêu phải không?
Đêm đã khuya.
Trầm Hàn Sanh tắm rửa sạch sẽ, dùng khăn lau tóc và cổ, vừa từ phòng tắm đi ra, khi đi ngang qua phòng khách, thấy cửa thư phòng đóng chặt, trong lòng nàng đột nhiên khó chịu một hồi, đứng một lúc lâu, nhanh chân bước về phòng ngủ của mình.
Ngọn đèn màu quả quýt đầu giường, Trịnh Duyệt Nhan mặc một bộ váy ngủ tơ tằm nửa trong suốt, nằm nghiêng người trên giường, vừa thấy nàng, liền không nhịn được sẵng giọng: “Chị còn chưa sấy khô tóc!”
Trầm Hàn Sanh sờ sờ mái tóc dài, nhẹ giọng nói: “Cũng không sai.” Để khăn mặt qua một bên, nằm xuống bên giường. Trịnh Duyệt Nhan tiến gần lại nàng, nhẹ vỗ hai má bóng loáng mềm mịn của nàng, thật lâu sau, nhẹ nhàng hôn lên mặt nàng, sau đó sát vào tai nàng: “Có nhớ em không?”
- Có. — Trầm Hàn Sanh nhắm mắt, thuận miệng trả lời.
Trên mặt Trịnh Duyệt Nhan lộ ra nụ cười quyến rũ, vươn đầu lưỡi liếm vành tai nàng, nỉ non nói: “Hàn Sanh, chị không biết em nhớ chị bao nhiêu đâu!”