Ái Sanh Nhật Ký
Chương 74 : Muốn phá hư hôn nhân
Ngày đăng: 18:49 19/04/20
Tiểu Phương dựa lưng vào tủ bát nhà bếp, hai tay ôm người, ngơ ngác nhìn Trầm Hàn Sanh rửa sạch ớt chuông, gỡ hột, sau đó cắt thành từng miếng nhỏ.
- Hàn Sanh, về chuyện này, em thật không muốn nói với tôi một chút sao?
Nét mặt Trầm Hàn Sanh đờ đẫn, tiếp tục động tác trong tay: “Chuyện gì?”
- Về em và Duyệt Nhan, hay là... Em và Tòng Y. — Tiểu Phương thả tay xuống, bất an xê dịch thân thể, hai tay chống sau lên tủ, ho khan một tiếng: “Khụ, là một nam nhân, tôi biết tìm hiểu chuyện tình cảm của người khác thật không tốt, nhưng là bạn bè của em, tôi thật sự rất lo lắng cho em.”
- Có gì phải lo lắng.
- Gần đây tôi thấy em bận rộn nhiều việc, không thường gặp, nhưng tôi có thể cảm giác ra được em rất không bình thường. — Tiểu Phương khe khẽ thở dài: “Thật là, giống bây giờ, ngay cả một câu em cũng lười nói, hình như muốn đẩy tất cả mọi người ra ngoài ngàn dặm, như để bản thân đơn độc ở một thế giới.”
Mí mắt Trầm Hàn Sanh cũng không chớp, thế nhưng động tác trong tay lại chậm dần, một lát sau, khóe miệng nàng khẽ nhúc nhích: “Tôi không cảm thấy có gì cần nói.”
- Hàn Sanh...
- Tôi chỉ là bắt đầu hoài nghi mình có phải đã làm sai hay không. — Trầm Hàn Sanh buông dao đang thái, mắt thẳng tắp nhìn cái thớt gỗ trước mặt, thanh âm tiêu điều không nói ra được: “Nếu tôi sớm nói cho cậu ấy biết một chút, phải chăng...”
- Hàn Sanh, bây giờ em đang trách cứ bản thân sao? — Tiểu Phương nhíu mày, không đồng tình nói: “Nếu em sớm nói cho Tòng Y biết một chút, cục diện vẫn như bây giờ, em ấy vẫn có chồng con, em ấy vẫn sẽ phẫn nộ, sẽ thương tâm khổ sở.”
- Chí ít Tòng Y còn có tôi, trước đây, tôi vẫn muốn như vậy, luôn ảo tưởng ngày nào đó kỳ tích xuất hiện, cậu ấy khôi phục ký ức, phát hiện ra cả thế giới hoàn toàn thay đổi, thế nhưng, phía sau còn có một người là tôi. — Trầm Hàn Sanh cắn cắn môi dưới, thì thào nói: “Thời gian trước, mỗi ngày Tòng Y chỉ rơi lệ, rơi lệ, hình như muốn chảy hết tất cả nước mắt cho khô đi, đôi khi, là làm bộ trước mặt tôi, tôi nhìn ra cậu ấy muốn nhịn xuống, không muốn bị tôi thấy, thế nhưng cậu ấy nhịn không được, đôi khi, nửa đêm tôi tỉnh lại đi ra phòng khách rót nước uống, đứng ở cửa phòng cậu ấy, có thể nghe được tiếng khóc nức nở nhỏ nhẹ từ bên trong truyền tới. Tòng Y yếu ớt bất lực như vậy, không cách nào giãy giụa khỏi ác mộng to lớn này, chúng tôi rất ít nói chuyện với nhau, nhưng thật nhiều lần, tôi cảm giác cậu ấy gọi tôi, ánh mắt cậu ấy, lòng cậu ấy, đều ở đây gọi tôi, cậu ấy khát vọng tới gần tôi. Tôi nhịn không được sẽ lại nhớ, hay là, tựa như rất nhiều năm trước, cậu ấy uất ức điều gì, cậu ấy không vui, tôi ôm cậu ấy một cái, vụng về dỗ dành cậu ấy vài câu, chuyện gì cũng sẽ qua đi, thế nhưng, tôi không thể làm như vậy, nghĩ tới Duyệt Nhan, hai chân của tôi tựa như bị đóng đinh lên, một chút nhúc nhích cũng không được.”
Cổ họng Trầm Hàn Sanh nghẹn lại, ngừng một chút, nghiêng đầu nói: “Hiện tại, Tòng Y không khóc, mỗi ngày chỉ trầm mặc, đờ ra, bắt đầu ở trước mặt tôi miễn cưỡng vui cười, như vậy, kỳ thực tôi lại lo lắng hơn, thế nhưng, tôi có thể vì cậu ấy làm gì? Tôi vì cậu ấy làm gì? Tôi đã... Không phải là chính mình.”
Tiểu Phương nhìn nàng một lát, trên mặt bỗng nhiên lộ ra một nụ cười khổ: “Hàn Sanh, em yêu Tòng Y, so với trước kia, một chút cũng không giảm, thì ra xuất chúng như Duyệt Nhan, cũng không chiếm được một chút lòng của em.”
Lời kế tiếp, cô đã ngăn lại ở yết hầu, khó có thể nói ra khỏi miệng, Trầm Hàn Sanh lại biết ý cô, hai người trong chốc lát đều trầm mặc. Một lúc lâu, Trầm Hàn Sanh đứng dậy: “Đêm nay tớ muốn đi ra ngoài, cậu... Sớm nghỉ ngơi một chút.”
Diệp Tòng Y đương nhiên biết nàng muốn đi đâu, tâm thoáng đau, qua một lúc lâu, trên mặt tận lực nặn ra nụ cười: “Ừ.”
Biểu cảm Trầm Hàn Sanh phức tạp, chậm rãi đi tới cạnh cửa, rồi lại quay đầu, nhẹ giọng nói một câu: “Ngủ ngon.”
- Ngủ ngon. — Diệp Tòng Y không nhúc nhích chút nào, máy móc đáp lời.
Tiếng bước chân, thanh âm cánh cửa đóng lại cũng dần dần đã đi xa, toàn bộ thế giới trong nháy mắt trở nên an tĩnh lại.
Tào gia lúc này, mây đen bao phủ giăng kín. Diệp Khai Tường không ngừng than thở, còn có tiếng khóc không dứt của Vương Viễn Trân, khiến bản thân Tào Vân Tuấn hoang mang lo sợ lại càng phiền não.
Khi bắt đầu, hắn còn một tia may mắn, muốn ký thác lên người vợ chồng Vương Viễn Trân, tính tình nhẫn nại, một lần lại một lần không ngại phiền hỏi Vương Viễn Trân: “Mẹ, làm sao bây giờ? Tòng Y sẽ không thật sự ly hôn đúng không? Cô ấy chỉ là nhất thời không tiếp thụ được hiện thực bị lừa dối, nhưng cô ấy sẽ nghe lời mẹ, đúng không? Cô ấy vẫn rất nghe lời, rất hiếu thuận.”
- Ba, ba nói xem chúng ta làm sao bây giờ? Ba nghìn vạn lần phải giúp con đấy, con không thể ly hôn với Tòng Y, còn có Tuyết nhi, Tuyết nhi làm sao bây giờ? Chúng ta... Chúng ta phải nghĩ cách mới được!
..
Càng về sau, hắn phát hiện Vương Viễn Trân và Diệp Khai Tường và hắn đều sợ hãi sẽ mất đi Diệp Tòng Y, căn bản không thể cho hắn một câu khiến hắn an tâm, hắn liền chết tâm, bắt đầu tự nghĩ biện pháp.
Hắn như con thú bị nhốt, ở trong phòng khách không ngừng chầm chậm bước chân đi qua đi lại, đầu gần như đau nhức, nhưng vẫn nghĩ không ra một biện pháp có thể nắm chắc để kéo Diệp Tòng Y trở lại, tâm trạng càng thêm gắt gỏng, mà tiếng khóc Vương Viễn Trân bên tai dần dần khiến hắn không thể nhịn được nữa, hắn đột nhiên dừng lại, rống to một tiếng: “Tên nam nhân kia rốt cuộc là ai?!”
Thanh âm của hắn đủ lớn để chấn động họ, Diệp Khai Tường há hốc mồm nhìn hắn, tiếng khóc của Vương Viễn Trân cũng đột nhiên ngừng lại.