Ái Sanh Nhật Ký

Chương 76 : Bại bởi một cô gái

Ngày đăng: 18:49 19/04/20


- Hô, hôm nay thực sự mệt chết đi được! – Hà Na đá dép xuống, chân trần đi tới ngồi xuống bên giường, vừa nghiêng đầu, vừa đưa tay gỡ khuyên tai xuống. 



Tiểu Phương dựa lưng vào giường, thu hồi lại ánh mắt từ trên tạp chí trong tay, cười mỉm hỏi: “Hôm nay mang Tuyết nhi đi chơi nơi nào?” 



- Không phải là công viên trò chơi, là vườn bách thú, thỉnh thoảng đi một lần cùng người bạn nhỏ, ngược lại cảm giác cũng không tệ lắm, chỉ là tinh lực hữu hạn. – Tâm tình Hà Na thoạt nhìn không tệ: “Tuyết nhi lên cân không ít, ôm có chút mất sức.” 



- Ồ. – Tiểu Phương vứt tạp chí qua một bên, tựa như vô tình nói: “Cô bé không có hỏi tới Tào Vân Tuấn sao?” 



- Hỏi. – Hà Na lên giường, kéo chăn đắp lên người, theo bản năng nhíu nhíu mày: “Buổi tối lúc ăn cơm, đột nhiên hỏi bố đi đâu vậy, tâm tình Tòng Y vốn tốt lên một chút, vừa nghe lời này sắc mặt cũng thay đổi, ai.” 



- Em ấy đáp sao? 



- Đáp sao? Qua loa thôi. 



- Hàn Sanh phản ứng gì? 



- Hàn Sanh? – Hà Na nghiêng đầu nhìn hắn: “Anh không phải không biết, Hàn Sanh không đi, chị ấy làm sao có thời giờ?” 



- À, anh nghĩ buổi tối em ấy và mọi người cùng nhau ăn cơm trễ. 


- Hà Na... 



- Đừng nói chuyện với em nữa, em ngủ! – Hà Na kéo chăn, thở phì phò nằm xuống: “Hiện tại em mệt mỏi, ngày mai em phải nói rõ ràng với anh chuyện này, em muốn đòi cho Tòng Y công đạo. Còn Hàn Sanh, nếu như chị ta cũng nghĩ giống anh, em nhất định phải tìm chị ta tính sổ.” 



Nhà hàng này là Clubhouse tư nhân, cách điệu hết sức ưu nhã, bầu không khí hết sức thoải mái. Trong góc phòng không gây chú ý, Trịnh Duyệt Nhan và Tào Vân Tuấn đang ngồi đối diện nhau. Xa xa nhìn lại, chỉ thấy hai người biểu cảm khác hoàn toàn nhau, Trịnh Duyệt Nhan cười tươi rói, chậm rãi mà nói, tựa hồ muốn nói chuyện lý thú vui vẻ, thỉnh thoảng bưng chiếc cốc đế dài lên, khẽ nhấp một ngụm rượu đỏ. Mà mặt Tào Vân Tuấn cũng trầm như nước, thần sắc càng ngày càng xấu xí, hai tay ở trên bàn nắm chặt lại, nhìn ra được đang cực lực nhẫn nại cái gì đó. 



Một hồi, Trịnh Duyệt Nhan mỉm cười đứng dậy, chậm rãi ra khỏi Clubhouse, đi ô tô rời đi. Mặt Tào Vân Tuấn âm trầm, một mình ngồi một lúc, cũng đứng dậy theo. Vốn cả ngày hôm nay, hắn phiền não tức giận vì con gái chiều hôm qua bị Diệp Tòng Y giành trước đón đi, thế nhưng nói chuyện lúc lâu cùng Trịnh Duyệt Nhan, giờ này khắc này, chuyện nhỏ như con thỏ kia đã hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm tình của hắn nữa, toàn bộ tâm tư và tinh lực đều tập trung ở một chuyện khác rồi. 



Tào Vân Tuấn ngồi trong xe BMW màu đen của mình, ngực lạnh hoàn toàn, cả người đều đang phát run, vài lần muốn khởi động xe, lại bỏ đi ý niệm trong đầu. 



Người cô ấy yêu thì ra là nữ, thì ra là nữ... 



Hèn gì bố mẹ vẫn giữ kín như bưng việc này, giữ mồm kín miệng, hèn gì... Khi Tòng Y mất trí nhớ, bố mẹ liền lập tức tìm hắn, nói với hắn sẽ toàn lực làm chủ cho bọn họ ở bên nhau, hèn gì bọn họ lừa dối hắn, sau đó muốn cùng hắn lừa dối Tòng Y, hèn gì mặc cho hắn trăm phương nghìn kế thăm dò, cũng không tra được nguyên nhân bản thân bị lạnh nhạt. 



Hoá ra tất cả rốt cuộc là bởi vì một cô gái, hắn vậy mà lại bại bởi một cô gái... 



Tào Vân Tuấn cúi đầu sâu xuống, vùi mặt ở trong lòng bàn tay, ngực tràn đầy cảm giác thất bại vô lực, còn có cảm giác bi ai không cách nào nói hết, nhưng mà ghen ghét nhiều năm qua đọng lại, trong lòng giống một ngọn lửa, dần dần bốc lên, lan tràn, sau đó càng đốt càng rực cháy ở lồng ngực. 



Cũng không biết qua bao lâu, Tào Vân Tuấn rốt cục cũng ngẩng đầu, ánh mắt hắn đỏ lên, thẳng tắp nhìn phía trước, trong lòng có một thanh âm như ma quỷ, gắt gao dây dưa với hắn: “Một cô gái đã đoạt đi người từ nhỏ đến lớn mày yêu, bây giờ còn muốn tới chia rẽ gia đình mày, Tào Vân Tuấn à Tào Vân Tuấn, thì ra mày vô dụng như vậy sao? Lẽ nào mày không bằng một cô gái sao?”