Ái Sanh Nhật Ký
Chương 82 : Chúng ta tha thứ cho nhau, được không?
Ngày đăng: 18:49 19/04/20
Đã từ rất lâu, không phải là sợ chỉ trích, không phải là sợ oán giận, không phải là sợ khắc khẩu, không phải là sợ cuồng loạn phát tiết, mà là sợ lạnh nhạt, an tĩnh, và ngôn ngữ cử chỉ khách khí xa lánh.
Sau đêm đó, Diệp Tòng Y hầu như chưa từng thấy dáng vẻ thật tình của Trầm Hàn Sanh giống như bây giờ, khoảng thời gian này chung đụng nhau cả ngày lẫn đêm, dường như cây có đao cùn vô hình chặn ngang, đang chậm rãi, từng chút một tách rời thần kinh của cô, thậm chí cả linh hồn.
- Hàn Sanh, tớ không phải... – Cô cúi đầu xuống, hai tay run rẩy, ôm lấy đầu Trầm Hàn Sanh, lòng đồng thời đau xót vô cùng, mang theo một chút vui sướng hỗn loạn đánh thẳng vào, nghẹn ngào khôn kể: “Tớ không muốn...”
Trầm Hàn Sanh nhắm mắt lại, hương thơm nhớ thương vờn quanh trong mũi, thế nhưng, cổng hồi ức càng lúc càng mở rộng, đau xót này tựa như hồng thủy mãnh liệt cuộn trào, dù cho xúc giác ôn nhu này tác động lên, cũng không cách nào ngăn cản nước mắt của nàng, nàng ở Diệp Tòng Y trong lòng, khóc như một đứa bé bị oan ức.
Hai người lúc này ôm nhau mà khóc, giống như hai người bình thường gặp chua xót thống khổ trong cuộc sống phải cố gắng, dựa vào nhau, sống nương tựa lẫn nhau.
Cũng không biết qua bao lâu, Diệp Tòng Y cuối cùng cũng dần dần dừng lại nước mắt, nói ra một câu tương đối đầy đủ: “Hàn Sanh, cậu... Cậu hãy nghe tớ nói, không phải là tớ muốn quên cậu...”
- Đúng, là cậu muốn.
Diệp Tòng Y cảm thấy hai tay bị người kia giãy ra, trong lòng trống không, Trầm Hàn Sanh đứng dậy, nàng đưa tay xóa đi nước mắt trên mặt, lập lại: “Cậu muốn quên tớ.”
- Hàn Sanh! – Diệp Tòng Y hô một tiếng thống khổ.
- Tớ từng tra xét hồ sơ Thánh Hòa của cậu, bác sĩ chẩn đoán bệnh của cậu là tính lựa chọn mất trí nhớ.
- Sắp rồi ạ. – Tào Ấu Tuyết thấy nàng hỏi, lực chú ý lập tức bị dời đi, vội vội vàng vàng tiếp tục vẽ bức tranh, Trầm Hàn Sanh vừa đi tới nhìn, vừa tò mò hỏi: “Tranh này vẽ gì?”
Tào Ấu Tuyết nhìn bức tranh vẽ ba bóng người trên giấy, không khỏi có chút đắc ý, ngón tay nhỏ mập mạp chỉ qua chỉ lại ở phía trên: “Dạ, đây là mẹ, người bé bé này là con, cao nhất là bố, nhưng mà hai cái tay còn chưa vẽ xong. Con vẽ gia đình con, mấy ngày hôm trước con có vẽ bức tranh cho cô giáo coi, cô giáo khen con vẽ thật đẹp.”
Nụ cười Trầm Hàn Sanh vẫn chưa hoàn toàn mở ra hết thì đã ngưng kết ở trên mặt, Diệp Tòng Y nghe con gái nói, trong nháy mắt thần sắc cũng trở nên hết sức cứng ngắc, hé miệng ra, tựa hồ muốn nói cái gì, thế nhưng sau cùng lại không nói gì.
Trầm Hàn Sanh miễn cưỡng khen Tào Ấu Tuyết vài câu, lại không yên lòng, xem ti vi một hồi, liền đứng dậy, vào gian phòng của mình.
Nằm trên giường không đến năm phút đồng hồ, ngoài cửa liền truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
- Mời vào. – Trầm Hàn Sanh cũng lười mở mắt, có chút mệt mỏi lên tiếng.
Cánh cửa được mở ra, sau đó lại được nhẹ nhàng đóng lại, Trầm Hàn Sanh cảm giác có người ngồi xuống giường, có người tựa đầu vào ngực nàng, một loại hương khí yếu ớt nhàn nhạt xông vào mũi, nàng vẫn nhắm mắt, ngay cả thân thể cũng không động một cái, thế nhưng viền mắt, hay lồng ngực đều đau đớn không giải thích được.
- Hàn Sanh... – Diệp Tòng Y tìm kiếm, nắm một tay nàng, khẽ lẩm bẩm: “Tớ yêu cậu, không nhớ ra chuyện trước kia, tớ cũng yêu cậu, chỉ có cậu, chỉ có cậu mà thôi... Cậu không thể lại ngăn cản tớ nói những lời này.”
- Sanh. – Nước mắt của cô từ trong mắt dũng mãnh tiến ra, thấm vào y phục trên lồng ngực Trầm Hàn Sanh: “Chúng ta, tha thứ cho nhau, có được hay không?”