Ái Sanh Nhật Ký
Chương 85 : Tuyết nhi bị đón đi
Ngày đăng: 18:49 19/04/20
Hôm nay khí trời vô cùng tốt, ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu xuống mặt đất, sáng sớm có thể cảm nhận được một tia không khí lạnh, lúc này đã sớm biến mất không còn tăm hơi.
Hà Na vừa lái xe, vừa nói: “Nếu như mỗi ngày đều có ánh sáng mặt trời như vậy thì tốt rồi.”
Diệp Tòng Y chống khuỷu tay vào cửa sổ xe, mắt xuất thần nhìn dòng xe cộ phía trước, nghe nàng vừa nói như vậy, khóe miệng mỉm cười: “Cả mùa đông thời tiết như vậy, không nhìn thấy một mảnh hoa tuyết nào, đó mới chán đấy.”
- Có cái gì chán? – Hà Na bĩu môi ba: “Em ghét nhất tuyết rơi, cũng ghét màu trắng đơn điệu. Mặt trời ló dạng, tâm tình không tốt đều sẽ thay đổi tốt.”
- Chị nghĩ ngược lại, chỉ cần tâm tình mình tốt, thời tiết dạng gì cũng đều đáng yêu.
Diệp Tòng Y hơi khép đôi mi thanh tú lại, bỗng nhiên nhẹ nhàng thở dài, ánh mắt Hà Na nghiêng đến: “Tâm tình chị không tốt sao? Em thấy gần đây tình hình giữa chị và Hàn Sanh vô cùng tốt nha, số lần chị cười trước đây cộng lại cũng không nhiều bằng mấy ngày gần đây, em vẫn cho là thục nữ chân chính sẽ không cười to cơ đấy.”
- Chị và Hàn Sanh rất tốt, thế nhưng thủ tục ly hôn một ngày chưa xử lý, bọn chị không có cách nào khác thật sự trở mình, bắt đầu cuộc sống mới, chị chỉ là... Có chút lo nghĩ.
- Em thật không hiểu nổi Hàn Sanh lo lắng cái gì. – Hà Na không cho là đúng nói: “Nghĩ chị và chị ấy đang là tình ngoài hôn nhân sao? Em van chị, chị ấy sao cổ hủ như vậy? Tào Vân Tuấn mới là bên thứ ba giữa hai người, là kẻ đồng lõa phá vỡ đôi uyên ương cùng mẹ chị, là kẻ ti tiện dùng bạo lực cướp tình, kẻ bịp bợm nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật! Hai người ở bên nhau, cần gì phải lo lắng hắn, hay là lo lắng chị và hắn trên giấy tờ vẫn có hiệu lực pháp luật?”
Diệp Tòng Y lắc đầu: “Cũng không phải như vậy, ở bên nhau như thế, dù sao trong lòng cũng có chút cảm giác không thoải mái, tình cảm của Hàn Sanh chị hiểu rõ, hiện tại chị cũng rất thỏa mãn, chỉ cần cậu ấy nói yêu chị, thật sự, tổn thương gì, đau xót gì chị đều có thể tạm thời vứt qua một bên.”
- Không! – Vừa nghe đến tên Trịnh Duyệt Nhan, sắc mặt Diệp Tòng Y lạnh xuống: “Chị tuyệt đối sẽ không tìm Duyệt Nhan giúp một tay.”
- Được rồi. – Hà Na thấy thần sắc cô không ổn, lập tức im miệng, nàng nhún vai, giả vờ buông lỏng nói: “Hiện giờ xem ra, chúng ta chỉ có thể chờ thôi, vừa chờ vừa nghĩ cách đi.”
Chỉ cần đến thứ sáu, bên ngoài nhà trẻ quý tộc này liền tập hợp các loại xe sang trọng, so sánh với xe Hà Na, trông có vẻ có chút keo kiệt.
Cảm giác trong lòng nàng thật ra cũng có chút không thăng bằng, ngón tay gõ tiết tấu lên tay lái, vừa rên hát nhẹ nhàng theo âm nhạc, vừa chờ Diệp Tòng Y đón Tào Ấu Tuyết từ bên trong đi ra.
Ước chừng khoảng thời gian qua hai bài hát, bóng dáng Diệp Tòng Y xuất hiện ở cửa chính nhà trẻ, Hà Na liếc mắt thấy, tâm trạng bất giác vô cùng kinh ngạc, lần này sao lại nhanh như vậy? Nhìn kỹ lại, à, sao không thấy Tuyết nhi? Nàng đang có chút buồn bực, thì thấy Diệp Tòng Y vội vã đi tới, phình phịch kéo cửa mở ra.
Hà Na lập tức hỏi: “Tuyết nhi đâu?”
- Tuyết nhi bị Tào Vân Tuấn đón đi rồi! – Thần sắc Diệp Tòng Y hoang mang rối loạn, thanh âm gấp đến độ thay đổi: “Mau, mau lái xe!”
- Cái gì?! Chúng ta đi tìm hắn!