Ái Sanh Nhật Ký

Chương 87 : Đừng làm chuyện khiến mình hối hận!

Ngày đăng: 18:49 19/04/20


Ngoài phòng cấp cứu, một nhóm người đông đảo gồm Lương Quang, người trực tiếp chỉ đạo Trầm Hàn Sanh, vội vã chạy tới, còn có vài vị lãnh đạo của bệnh viện. Bác sĩ ở ngay bệnh viện của mình bị người ta đâm, việc này thực sự quá mức nghiêm trọng, lập tức kinh động Ban Giám đốc Thánh Hòa, được xem trọng vô cùng. 



Trương Nam đỏ mắt, lúc này tự thuật lại lời của những người đưa Trầm Hàn Sanh đến một lần, sau đó yên lặng lui qua một bên, cùng đợi kết quả. 



Sắp xếp cấp cứu cho Trầm Hàn Sanh là bác sĩ Chủ nhiệm quyền uy nhất bệnh viện, sắp xếp này ít nhiều khiến mọi người có chút an tâm. 



- Thật to gan lớn mật, nơi này mà cũng có hung đồ phát rồ như vậy! – Lương Quang luôn luôn yêu thích coi trọng Trầm Hàn Sanh, theo thói quen muốn đập bàn, lại phát hiện không bàn để đập, chậm rãi buông tay xuống, chỉ tức giận đến cong râu mép, trừng mắt: “Nhất định phải bắt nó, ít nhất cũng phải cho nó ngồi tù vài chục năm!” 



Phó viện trưởng vỗ vỗ bờ vai ông, trầm ổn nói: “Ông Lương, ông đừng có gấp, nghe tình huống này, tiểu Trầm cũng không nguy hiểm tính mạng, chúng ta đã báo cảnh sát, tôi tin việc này cảnh sát nhất định sẽ xử lý tốt, bảo sẽ cho bệnh viện hài lòng.” 



Người lãnh đạo khẽ cau mày, đột nhiên hỏi: “Ông Lương, gần đây bác sĩ Trầm có phát sinh mâu thuẫn gì với bệnh nhân không?” 



- Không có. – Khẩu khí Lương Quang hết sức chắc chắc: “Hàn Sanh làm việc liên quan đến chữa trị luôn luôn xử lý tốt, ca phẫu thuật rơi vào tay con bé, tôi không dám nói toàn bộ, ít nhất... Chín mươi lăm phần trăm trở lên, đều cảm kích con bé.” 



- Ừ. – Vị lãnh đạo kia trầm ngâm một chút, còn muốn hỏi cái gì, Phó viện trưởng xua tay ngăn lại: “Chúng ta tạm thời không nên phỏng đoán những điều này, hết thảy để cảnh sát tới hỏi đi, đến lúc đó Chủ nhiệm Lương và tiểu Trương phải toàn lực phối hợp công việc của bọn họ.” Nói rồi, ông quay đầu nhìn Lương Quang: “Người thân của tiểu Trầm được báo tin đã tới chưa?” 



- Chị của con bé đã lên máy bay đuổi tới, đại khái hai ba giờ sau có thể đến nơi đây. 



- Cha mẹ đâu? 



Lương Quang không đáp, ánh mắt lại nhìn Trương Nam, Trương Nam vội đáp: “Hiện nay chúng ta chỉ có thể liên hệ được với chị của bác sĩ Trầm.” 



- Ừ. 



Mấy vị lãnh đạo cũng không lên tiếng nữa, chỉ an tĩnh chờ bên ngoài phòng cấp cứu, từng phút từng phút trôi qua, trong lòng mọi người càng lúc càng lo lắng, cũng không biết qua bao lâu, cửa phòng cấp cứu cũng được mở, một vị bác sĩ và mấy vị trợ tá chen chúc đi ra, ông đưa tay tháo khẩu trang và bao đầu, lộ ra mái tóc hoa râm, giọng nói tuy rằng vô cùng hời hợt, nhưng vẫn có thể nghe ra vui sướng từ đó: “Vết thương không độc, cơ thể đã không có gì đáng ngại, chỉ mất máu quá nhiều, không thể không tĩnh dưỡng một thời gian.” 
Thế nhưng, đứa em gái biết điều hiểu chuyện như vậy, cũng có thời gian trái tim tan vỡ. 



Trầm Xảo Trinh ngồi ở chỗ này, lòng thương tâm khổ sở không thua gì kì nghỉ hè nhiều năm trước đó, lúc đó Trầm Hàn Sanh nhắm mắt lại, nằm ở trên giường trong căn phòng trọ nho nhỏ kia, sắc mặt y như hiện tại, trắng bệch như tờ giấy, không có chút sức sống, trong phòng cũng chỉ nghe thấy tiếng tong tong thật nhỏ, nàng ngồi bên giường, trong lòng sợ hãi như vậy, sợ mình sẽ mất đi nàng. 



Cả đời này, Trầm Hàn Sanh dọa nàng hai lần, hai lần đều khiến nàng sợ đến hồn bay phách tán. 



Tối hôm qua, khi nàng được bệnh viện gọi điện thoại tới, nói Hàn Sanh bị người ta dùng đao đâm bị thương, hai chân nàng mềm nhũn, ngay cả đứng cũng không vững. 



- Ưm. – Trầm Hàn Sanh cau mày, trong miệng phát ra thanh âm thống khổ rất nhỏ, kéo Trầm Xảo Trinh trong suy tư đằng xa trở lại, Trầm Xảo Trinh tiến lên trước, đưa tay ôn nhu khẽ vuốt tóc nàng, cúi đầu gọi: “Hàn Sanh, Hàn Sanh...” 



Môi Trầm Hàn Sanh run run hai cái, rốt cuộc cũng chậm rãi mở mắt. 



- Hàn Sanh, rốt cuộc em đã tỉnh. – Trầm Xảo Trinh mừng đến chảy nước mắt. 



Trầm Hàn Sanh ngơ ngác nhìn khuôn mặt có bảy phần tương tự với mình, ý thức mơ hồ dần dần trở nên thanh tỉnh, một lát sau, miệng nàng giật giật, phát ra thanh âm yếu ớt: “Chị.” 



- Đừng nói chuyện, trước hết em đừng nói. – Trong mắt Trầm Xảo Trinh chứa đầy nước mắt, cầm tay nàng. 



Trầm Hàn Sanh nhìn dáng dấp khổ sở của chị, lòng chua xót khôn kể, bỗng nhiên, nàng như nghĩ tới điều gì, thoáng chốc tay cố sức nắm chặt tay Trầm Xảo, dùng hết khí lực toàn thân nói: “Chị, em tìm được Tòng Y rồi, tìm được cậu ấy rồi...” 



- Cái gì? Tòng Y? – Trầm Xảo Trinh khiếp sợ nhìn nàng, phản ứng đầu tiên là nghĩ nàng đang nói sảng. 



- Chị, đừng cho cậu ấy biết em bị thương, tạm thời đừng cho cậu ấy biết việc này, cậu ấy sẽ bị tổn thương, cậu ấy đã chịu đủ đau đớn