Ái Vĩnh Bất Trì

Chương 9 :

Ngày đăng: 03:11 19/04/20


Tới một gian phòng thanh tĩnh ở vùng ngoại thành, Hoàng Thổ đập cửa kêu lên: “Lão gia, Hoàng Thổ ta đến đây, còn mang theo Tử công tử cùng nhau đến đây.”



Cửa lập tức được mở ra, lão Vương gia Chương Thạch thần tình lo lắng đứng ở trước mặt hắn, vừa đưa hắn tiến vào vừa nói: “Nếu ngày mai Tùng Kiều còn không đi nghênh ngươi, ta cũng định tự mình đi. Một nhà họ Mạc kia, tất cả đều là yêu ma quỷ quái, ta lúc trẻ nhìn người không tốt mới khẳng khái hào phóng để những người đó đến Vương gia phủ vui chơi, mãi cho đến khi ta nhận rõ bộ mặt thực của hắn mới… cấm không cho hắn đến nữa. Khi Tùng Kiều cùng đứa con của hắn giao hữu, ta nghe nói con của hắn thái độ làm người đúng mực, ta mới không nói lời nào.”



Tử Quân thấy lão, rơi lệ đầy mặt, bi ai khóc. “Sai lầm rồi, hết thảy đều sai lầm rồi, di nương lầm, cho nên ngay cả ta cũng sai lầm rồi……”



“Sai lầm rồi cái gì?” Chương Thạch nghe không hiểu lời hắn.



Tử Quân khóc đến nghẹn thở, được Chương Thạch đưa vào đại sảnh, cho hắn uống chút nước để thuận khí, hắn mới khóc kêu lên được: “Di nương trước khi chết nói với ta chuyện của lão Vương gia.”



Việc này lão lúc trước đã nghe qua, cũng không ngạc nhiên. “Này ta cũng đã nghe ngươi nói qua, sau khi nói chuyện với ngươi xong, mấy ngày nay tâm tình ta bỗng thật không yên, cũng đang muốn tìm ngươi tới tâm sự chuyện của di nương ngươi.”



Tử Quân đau khổ khóc rống nói: “Di nương nói ta là con của lão Vương gia.”



Chương Thạch khiếp sợ đến không thốt nên lời, lão đứng lên nói: “Không, không phải, ta không phải cha ngươi, ta dám thề, Tử Quân, di nương ngươi lầm rồi, nhất định là có chỗ nào lầm rồi. Ta khi đó chỉ có một mình di nương ngươi, tuy ta cả đời này phong lưu vô đức, nhưng tại thời điểm đó ta đối với di nương ngươi là toàn tâm toàn ý.”



Tử Quân nước mắt không ngừng rơi xuống.”Bởi vì mẫu thân ta trước khi chết nói nàng qua lại với một người có quyền thế. Di nương sống ở trong Vương phủ, nàng nhận định người có quyền thế này nhất định chính là Chương lão Vương gia ngài, cho nên nàng mới giữ kín cái bí mật này cả đời, tận đến trước khi chết mới nói cho ta biết. Nàng nói không cần ta được nhận tổ quy tông, chỉ cần chính miệng ngài thừa nhận một câu mà thôi.



Này cùng với chuyện lúc trước nói ra đúng là có điểm tương tự, nhưng ý nghĩa trong đó lại là hoàn toàn bất đồng, Chương Thạch lắc đầu nói: “Không phải, ta khi đó không phải thừa nhận ngươi là con ta, mà là thừa nhận ta đối với di nương ngươi có cảm tình. Thì ra là thế……” Thân mình lão bỗng nhiên lung lay như sắp ngã. “Di nương ngươi bỗng nhiên thay đổi tính tình, nói một số chuyện ta không hiểu, sau đó lại nói những lời chọc giận ta, ta khi đó tuổi trẻ khí thịnh, bị nàng kích thì tức giận vạn phần, liền đem nàng điều đi làm việc nặng. Nàng cả đời này chỉ biết ca hát, khiêu vũ, chưa từng làm qua việc nặng, ta nghĩ nàng nhất định rất nhanh sẽ khuất phục……”



Thế nhưng cả một đời, di nương đều không có khuất phục!



Chương Thạch lại không thể hạ mình thu hồi lệnh đã ban, thành ra di nương cả đời này cho rằng lão đùa bỡn tình cảm trung trinh của nàng, lại còn chà đạp muội muội nàng, cho nên nàng vĩnh viễn cũng không tha thứ cho lão.



“Ta không hỏi nàng vì cái gì, nàng cũng không nói tại vì cái gì, đều đem huyết lệ nuốt ngược vào trong. A, lúc đó chúng ta vì sao lại ngu ngốc như vậy?” Chương Thạch lão lệ tung hoành, rốt cục cũng hiểu được quá khứ đã xảy ra chuyện gì, chuyện này vốn như cái gai mắc trong cổ họng hắn, hành hạ hắn thống khổ không chịu nổi suốt bao năm.



Lão đã không bỏ được kiêu ngạo cùng tự tôn để hạ mình đi hỏi người phụ nữ mà lão yêu thương nhất, xem nàng vì cái gì lại cự tuyệt hắn. Còn tự ti cùng thương tâm lại làm cho di nương hắn quyết không đi hỏi, xem lão có thực là cha của Tử Quân hay không. Chấp nhất của bọn họ đã tạo nên sai lầm to lớn, khiến cả hai người lãng phí cả đời trong đau khổ.



Lão thì trở nên phong lưu, trầm mê trong sắc dục, dùng tiếng cười khi hoan lạc để che dấu cõi lòng tan nát. Di nương lại ngày ngày làm lụng vất vả, tinh thần bị tra tấn khiến sinh mệnh hao mòn, khiến cho nửa đời cuối của nàng chỉ toàn chua xót, không có nụ cười.



“Di nương cho rằng ta là con ngài, cho nên ngài mới có thể đồng ý Tùng Kiều mang theo ta, cho ta dùng như hắn dùng, ăn như hắn được ăn.”



Chương Thạch cắn chặt răng, thống khổ nói: “Không phải, là ta đời này đã coi di nương ngươi như thê tử, thấy nàng vất vả còn nuôi một tiểu hài tử, tính nàng lại cố chấp, nếu là ta đề nghị hỗ trợ, nàng chắc chắn một hơi cự tuyệt, may mắn Tùng Kiều thích ngươi làm bạn, cho ngươi ở Tùng Kiều bên người học chữ đọc sách, sẽ giúp nàng bớt đi một ít gánh nặng, ta mới không nói gì.”



“Nàng không muốn ta làm người hầu của Tùng Kiều, là bởi vì nàng cho rằng ta là con ngài, cho dù thế nào, cũng không có thể bỏ thân phận tôn quý mà làm người hầu, mà ngài cũng im lặng không nói gì……”



Chương Thạch tâm như đao cắt.”Khi nàng dùng ánh mắt oán hận nhìn ta, đã khiến lòng ta thấy thật là khó hiểu, ta nếu biết trong lòng nàng là nghĩ như vậy, mặc kệ là nàng chống đối ra sao ta cũng phải nói cho nàng, sự tình không phải giống như nàng nghĩ. Chúng ta cả đời này chỉ vì như thế mà lãng phí, lãng phí mấy chục năm.”




Tưởng tượng lại thời điểm đêm qua suýt bị Mạc Đoạn Lưu vũ nhục, hắn khóc nấc lên. “Đó không phải người, nếu không phải Mạc Võ Thực tướng quân cùng nương hắn xuất hiện, ta sẽ bị người xấu kia bắt nạt.”



Nghĩ sơ cũng biết, Tử Quân tâm địa thiện lương sẽ không nói người khác là người xấu, để hắn phải gọi là người xấu, kẻ đó nhất định là làm ra chuyện khiến người và thần đều phẫn nộ mới có thể khiến Tử Quân nói như vậy. Mà kẻ này không cần nghĩ cũng biết là Mạc Đoạn Lưu tham hoa háo sắc.



“Tử Quân, thực xin lỗi, ta thật sự là quá điên rồi, mới có thể làm chuyện đến nước này, cho ngươi đi Mạc phủ, ngươi cứ đánh ta, mắng ta, ta nhất định sẽ thay ngươi trả mối bất bình này.”



“Không! Không cần, ta không cần cùng người kia lại có liên quan gì.” Tử Quân mở to hai mắt đẫm lệ nói: “Người kia là cha ta, khi ta đến Mạc phủ, bởi vì ta với nương và di nương đều khá giống nhau, khiến vợ chồng bọn nhận thức ta, ta mới biết được ta không phải đệ đệ của ngươi.”



“Cái gì?” Chương Tùng Kiều đối chuyển biến bất ngờ này, có điểm khó tiếp thu.



“Ta tối hôm qua đã hỏi qua lão Vương gia, người nói ta đúng không phải con người, nhưng là tính tính thời gian, ta xác thực có thể là con Mạc gia. Tùng Kiều, ta không nghĩ lại cùng Mạc gia dây dưa qua lại gì nữa, ta chỉ muốn ở lại Vương phủ, cho dù là làm nô tì……”



Chương Tùng Kiều đè lại bờ môi của hắn nói: “Ta như thế nào để cho ngươi làm nô tì, đừng khóc, ta sẽ bắt ngươi cả đời này đều làm bạn ở bên người ta, vĩnh viễn chỉ có thể vui cười. Vương phủ này lúc nào cũng có vị trí cho ngươi, Tử Quân, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi đến cỡ nào, ngươi biết không? Nếu là ngươi sớm đem tâm sự này đó nói ra, để phụ thân ta nói cho ngươi sự thật, chúng ta cũng không cần phải làm loạn một vòng này.”



Nước mắt Tử Quân đã thấm ướt một khoảng trước ngực Chương Tùng Kiều, vẫn khóc nói: “Chính là bởi vì biết ngươi đối ta tình thâm ý trọng, ta mới càng không thể nói ra, ta sợ nói rồi, ngươi cả đời thống khổ vạn phần. Ngươi cùng lão Vương gia cảm tình vốn là không tốt, nói không chừng lại càng hận hắn, hận ta.”



Hắn khóc thút thít thêm một lúc mới thổ lộ tiếp tâm sự, “Bằng không ta yêu ngươi như thế, thân thể *** loạn này của ta chỉ cần nghĩ tới ngươi thì liền đã nóng lên. Khi di nương còn sống, ta đã ở trong mộng mộng ngươi ôm ta, sau đó quần đều ướt đến đáng xấu hổ, ta nếu không làm ngươi hận ta, nếu ngươi cầu hoan, ta sợ khống chế không được thân mình *** tiện này, ta rơi vào địa ngục không đáng sợ, khả có thể nào hại ngươi.”



Chương Tùng Kiều lần đầu tiên được nghe những điều này, nhất là câu cuối, làm cho hắn biết được Tử Quân có bao nhiêu thương hắn, hắn cảm động không thôi ôm chặt y, để hai người cùng cảm thụ nhịp tim của nhau. Tiếng khóc của Tử Quân chậm rãi ngừng lại, hai tay vòng qua cổ Chương Tùng Kiều, hưởng thụ những giây phút an bình lưỡng tình tương duyệt.



Qua một hồi lâu, hắn lau đi nước mắt trên mặt Tử Quân, rồi đột nhiên trầm hỏi: “Ngươi mộng ta ở trong mộng ôm ngươi, ta ôm ngươi như thế nào?”



Tử Quân cả mặt đều đỏ bừng lên nói: “Ngươi…… Ngươi hỏi cái này làm gì, chúng ta đang nói chuyện đàng hoàng nha.”



“Ta cũng là nghiêm túc hỏi ngươi, ngươi như thế nào không có trả lời? Vừa rồi ngươi không phải nói nếu ta tha thứ ngươi, ngươi chuyện gì cũng đều nguyện ý làm?”



Hắn thể hiện biểu tình đùa giỡn, làm cho Tử Quân đỏ bừng hết cả mặt. Y bị Chương Tùng Kiều ôm ngồi ở trên đùi, còn hôn vài cái lên hai bên má. Y nhẹ quay đầu tránh né, lại bị Chương Tùng Kiều ở bên tai nhẹ giọng thủ thỉ, khiến người nhanh chóng nóng lên.



“Cha nói gian biệt quán này tối nay lưu cho ta, Tử Quân, giờ hiểu lầm đã giải khai, hai ta đừng nghĩ đến những chuyện không vui nữa, từ nay về sau ta chỉ hội yêu một người là ngươi, như ngươi cũng chỉ có thể yêu ta mà thôi.”



Sau những lời này, hắn mới nói đến trọng điểm, “Nguyên lai ngươi nghĩ đến ta, liền khiến quần trở nên ẩm ướt, hoá ra là Tử Quân bé bỏng đáng yêu đã muốn trưởng thành.”



“Đừng nữa nói, đáng ghét!”



Hắn lại quẫy một chút, dưới sự tán tỉnh của Chương Tùng Kiều, lộ ra khuôn mặt nóng bừng. Hiểu lầm được xoá bỏ, hơn nữa lúc trước đã thể nghiệm cùng Chương Tùng Kiều giao hoan sẽ có khoái cảm cỡ nào, thân mình này của hắn cũng chỉ hận không thể nhanh chóng hiến cho Chương Tùng Kiều, hiện tại không còn khúc mắc, hai người nhu tình mật ý ngọt ngào vô cùng.