All In Love

Chương 12 :

Ngày đăng: 15:53 19/04/20


Trong cuộc đời này, bạn nhất định sẽ gặp những người khiến bạn muốn có một cỗ máy thời gian để quay về quá khứ.



Một ngày muôn màu muôn vẻ.



Mới sáng sớm Từ Vi Vũ đã gọi đến nhắc mai là lễ thanh minh, tưởng nhớ những người đã khuất.



Ngủ căng tới 6 giờ thì dì gọi điện thoại đến, bô lô ba la kể mới tìm được

một bí quyết làm đẹp siêu thần bí, hỏi tôi xem có khoa học không?



Mệt nhọc mãi mới thuyết phục được dì đừng thử, ngắt máy định ngủ tiếp thì

mẹ đại nhân “đạp cửa xông vào” làm một tràng rằng nghe thấy tiếng tôi

nói chuyện rồi, dậy mặc quần áo ra ngoài ăn sáng mau lên.



Ăn uống trong mơ màng, chuẩn bị sẵn sàng quay về với giường yêu dấu.



Em trai phấn khởi khen trời đẹp này nọ, đòi đi đá bóng, còn nhõng nhẽo

rằng nó “lạ nước lạ cái”, bắt tôi phải đi cùng. Vì vậy tôi không thể

không lết đến trường cấp ba gần nhà, ngồi nhìn nó làm quen với một đống

bạn trên sân trong chưa đầy ba phút, buồn ngủ gần chết... Đang thấy lạ

vì tự nhiên có mấy người nhìn mình chằm chằm thì em trai chạy tới bảo,

chị, có người hỏi chị năm nay bao nhiêu tuổi?



Tôi... áo bò dệt, tóc tai bù xù thì gọi là già hay trẻ?



Cuối cùng không chịu được nữa đành dặn dò em trai ở lại mình về trước. Vừa

lò dò ra ngoài thì xém đụng phải một cậu bé đang chạy như bay, sợ tỉnh

cả ngủ.



Về đến nhà, cậu em họ đã lâu không gặp gọi điện nói muốn gặp tôi, tâm sự

chuyện tình yêu tình báo, tôi đợi nó nửa tiếng, nghe “tâm sự” suốt hai

tiếng... đến bữa trưa, nó bảo, cha dặn em thanh minh xong phải về nhà (nhìn đồng hồ), ối, mới đấy đã nói lâu như vậy, thể nào về cũng bị bố mắng cho xem!



... Ăn trưa xong xuôi, mẹ đại nhân bám theo vào phòng, thấy tôi đánh răng

xong, cười tươi như hoa: “Con gái, lâu rồi chẳng sẻ chia bí mật cái gì

cả, hôm nay mẹ con mình tâm sự tý nhé?”



Và thế là tôi tiếp tục ngồi “hầu chuyện” mẹ... buồn ngủ, buồn ngủ, buồn

ngủ kinh khủng, cuối cùng mẹ đại nhân chốt lại một câu sinh con gái

thật sướng biết bao rồi hài lòng ra ngoài. Đang gục xuống giường thì

nghe thấy tiếng chuông điện thoại, bạn trai ngọt ngào: “Nhớ anh không?”

Tôi: “Nhớ giường.”



#74



Hai hôm nay bỗng thấy khó chịu lạ. Trưa ra ngoài, thấy phía sau có một

chiếc xe cảnh sát đi theo, tôi nhường đường nhưng nó vẫn bám sát nút,

cảm giác có xe cảnh sát “hộ tống” chẳng phải hay ho gì. Không hiểu sao,

lúc ấy tôi lại giơ ngón giữa lên rất hồn nhiên.



Đúng là chiếc xe đó không bám theo nữa thật; mà vượt qua, chặn trước đầu xe tôi!



Tôi hối hận trăm vạn lần, biết thế giơ ngón cái cho xong, thật ấy.



Thấy người trên xe xuống tôi cũng xuống, sẵn sàng chịu phạt, không ngờ đối

phương bước tới, vui vẻ chào hỏi: “Cố Thanh Khê, là cậu thật à?!”



Tôi nhìn kĩ người đàn ông cao to trước mặt, xoắn não mãi vẫn không nhớ ra là ai.



Cậu ta nói: “Tớ học cùng lớp với Từ Vi Vũ ấy!”



... Không hiểu sao, tôi bỗng có dự cảm xấu.



Cậu ta kể: “Nãy thấy cậu từ ngân hàng đi ra đã thấy quen quen rồi. Thế nên

mới lái theo, đầu tiên còn không chắc lắm, đến khi cậu giơ ngón giữa tớ

mới dám khẳng định hẳn. Chứ có cha con thằng nào dám fuck cảnh sát

đâu, ha ha! À, nghe đâu cậu với đồng chí Vi Vũ sắp cưới hả, chúc mừng

chúc mừng!”



...



Tối ấy, bạn trai gọi điện đến, cười thoả mãn, “Thấy bảo em giơ ngón giữa

với cảnh sát hả, ha ha ha ha! Giỏi lắm, đến anh cũng không dám giơ ngón

giữa với cậu ta! Ha ha ha ha! Yêu em quá đi!”




Anh vừa thả tay xuống tôi đã phê phán: “Anh dám nói dối.”



Vi Vũ cười dê: “Chẳng lẽ em muốn nói cho mẹ biết hai ta đang làm gì à?”



“...”



Và sau đó, tôi ngồi im lặng đọc sách. Anh cuộn một cục trong chăn, bực dọc: “Đồ độc ác!!”



#81



Dạo này tôi toàn ở nhà. Hôm nay, Vi Vũ đến đón đi ăn cơm, cuối cùng cũng có lúc hai người ở riêng, Vi Vũ nói: “Mãi mới được sờ chân bóp má, ấp ấp

ôm ôm, động tay động chân một tí.”



Thật quá bỉ ổi.



Sau khi lên xe, anh kéo tay tôi... dán lên mặt mình, “Được rồi, cho em sờ lại.”



Nghĩ vẫn thấy hơi dị dị...



#82



Trên đường đi ngang qua một quán vịt quay, tiện xuống mua chân vịt ăn đêm.



Tôi lái xe nên Vi Vũ vào quán trước, vừa đi xuống thì nghe thấy tiếng ông

chủ hỏi: “Anh muốn mua gì?” Hai giây sau, “Còn em gái?”



Tôi... cúi xuống nhìn quần yếm của mình rồi lại ngẩng lên nhìn âu phục của Từ thiếu (anh đến khi vừa tan tầm), im lặng.



Lúc ấy, bạn trai quay sang cười cười với tôi: “Em gái, thích ăn gì? Anh trai mua cho.”



“...”



Một khoảng thời gian rất dài về sau, câu cửa miệng của anh là, “Lại đây,

anh trai thơm một cái.” “Lại đây, anh trai ôm một tý.” “Anh trai muốn

nữa... (chưa ăn no, muốn lấy thêm cơm)” vân vân. Mặt dày như

thớt. Về sau, câu nói ấy biến mất tăm mất tích nhờ một lần, trong bàn

ăn, tôi thân thiết hỏi anh họ, “Anh trai, có ăn nữa không?”



...



#83



Bạn bè tôi đều hơi “kính sợ” Từ Vi Vũ. Ví dụ như nếu có ai dò hỏi chúng nó, bạn trai Cố Thanh Khê như thế nào? Hầu như chỉ nhận được câu trả lời,

“Cậu ta á? Tao không dám nói lung tung.” “Bạn trai Thanh Khê à, ôi, tao

cũng không biết nhiều lắm, rất bí hiểm.” “Từ Vi Vũ? Tao có quen đâu.”



Nguồn gốc của căn bệnh ấy là, có lần tôi và Vi Vũ dỗi nhau, thực ra nguyên

nhân chỉ bằng cái đầu móng tay: bất đồng quan điểm. Những lúc như vậy

tôi thường không muốn cãi cọ nhiều, nói một lần không được thì biết ý

tránh đi, tự mình nghĩ lại, đồng thời cũng để cho đối phương suy xét kĩ

càng, nghĩ xong mới nói chuyện tiếp. Thế nên trong thời gian này cứ “của ai lo nấy” thôi.



Vì vậy, khi có ai hỏi tôi: “Từ thiếu nhà mày đâu?”



Tôi đều trả lời, “Dạo này đừng nhắc đến anh ấy nữa nhé, đang chiến tranh lạnh.”



Đó là lần đầu tiên chúng nó gặp phải tình huống này, sau vài phút ngỡ

ngàng thì bắt đầu cùng tôi “chung mối thù”, quay sang bắt nạt Từ thiếu,

chặn mọi đường tìm đến tôi (khi ấy còn chưa sống cùng anh).



Vậy nên khi đang ăn cơm với đám bạn, Vi Vũ gọi điện đến, chúng nó xung

phong tra khảo giùm: “Anh là ai?” “Tôi chả biết đấy là ai cả!” “Cố Thanh Khê đang chụm đầu tâm sự với một chàng nào đó rồi, anh tên là gì? Có

chuyện cứ nói với tôi, tôi chuyển lời cho.”



Nghe nói lúc ấy Từ Vi Vũ ở đầu dây bên kia tuyên bố một câu, đại khái là:

“Đừng để tôi biết các cô là ai, nếu không tôi sẽ lần lượt thực hiện

nguyện vọng cho từng-người-một đấy!”



Về sau, một trong số đó trúng chưởng, ấm ức: “Rõ ràng Thanh Khê là chủ mưu cơ mà...”



Vi Vũ “hừ” một tiếng, “Đối nội với đối ngoại giống nhau được à?”