All In Love

Chương 15 :

Ngày đăng: 15:53 19/04/20


Đại khái Từ Vi Vũ là quân nhân (người trong quân đội), nhưng thuộc bộ phận nghiên cứu.



Sau khi em trai về trường, nhà cửa yên ắng hẳn (mẹ tôi cũng đi cùng).



Giữa trưa Vi Vũ gọi điện thoại hỏi tôi, “Em đang làm gì đấy?”



Tôi trả lời, “Đang định nghỉ trưa. Còn anh?” Đau chân xin phải nghỉ một tuần.



Vi Vũ: “Đang họp.”



Tôi lau mồ hôi, “Thế mà còn gọi điện cho em?”



Anh đáp, “Nghỉ giữa giờ. Tâm sự với anh tý.” Rồi Vi Vũ bắt đầu kể lể buổi

họp buồn tẻ ra sao, balabala, cuối cùng chốt lại một câu: Hôm nay họp

hội nghị nhân viên, nhìn một vòng anh đẹp trai nhất!



Tôi nghe xong câu cuối là câm bặt, hỏi: “Cả buổi họp anh nghĩ được mỗi thế thôi à?”



Anh cười nguy hiểm, “Không, anh còn nghĩ đến vài chuyện nữa.” (giọng điệu có vẻ rất sâu xa)



“...” Lại còn có tư tưởng không đứng đắn = =



Đang định nói tiếp thì nghe thấy bên kia có người gọi, “Từ thiếu, vào họp kìa, đang nói chuyện với ai thế? Cười rõ nguy hiểm!”



“Đang tâm sự với vợ, lượn đi.” Vi Vũ quay lại nói với tôi, “Ôi, anh phải vào

rồi đấy. Hôm nay họp về tên lửa XX. Tức là loại XXXX với loại XXX...”



Tôi vội vàng ngắt lời: “Những chuyện ấy là cơ mật không được nói cơ mà!”



Vi Vũ cười: “Không sao đâu, anh có nói em cũng chẳng hiểu.”



Người đâu thế không biết?



#108



Đang xem biên lai thu tiền phạt trên mạng, tự nhiên thấy mình có hai lần

vượt quá tốc độ. Mà thời gian thì vào lúc tôi không đi.



Vi Vũ thích phóng nhanh (hoặc thà không lái luôn) - bệnh chung của phái mạnh: thích đua tốc độ, nhưng kiểu gì thì kiểu, phóng quá nhanh cũng dễ làm người ta lo lắng.



Thế nên bạn trai bị cảnh cáo: “Anh có hai giấy phạt. Lần sau còn đi nhanh là em giận thật đấy.”



Vi Vũ ngẩn ra rồi nghiêm nghị thề thốt: “Từ nay chắc chắn anh sẽ không dính giấy phạt nữa.” Đấy là chuyện của hứa hẹn.



Còn về thực hiện, ngày hôm sau, tôi thấy anh đang nghiên cứu một tờ giấy gì đó, ngó qua thì là vị trí sắp xếp đèn giao thông trên các tuyến đường

và những nơi đặt máy đo tốc độ ngầm!



Đầu đầy vạch đen[1].



([1] Thường có trong truyện tranh, gần giống như -_- |||, chỉ trạng thái bất đắc dĩ.)



Tôi hỏi, “Anh lấy cái này đâu ra thế?”



Vi Vũ cười ha ha, “Từ một thằng bạn đấy, tình yêu, chắc chắn sau này anh không bao giờ bị phạt nữa cho xem.”



Cái này... có “đầu xuống đất, cật lên trời” quá không?!



#109



Những chuyện tương tự như vậy anh làm không hề ít, ví dụ như đi trên đường

cao tốc, GPS liên tục cảnh báo: Bạn vượt quá tốc độ, bạn vượt quá tốc
người không biết cũng không hiểu, rằng đứa trẻ lang thang cũng cần được

yêu...” (“Đứa trẻ lang thang” – Lữ Phi)



Tôi quay lại lườm một cái. Anh im luôn. Rồi đứng dậy ra ngoài, không quên

lẩm bẩm hát: “Suy cho cùng vẫn tại tôi yếu lòng, yếu lòng...”



“...”



#116



Tối, hẹn Vi Vũ ăn mỳ ở cửa hàng nổi tiếng nhất trong thành phố. Tôi từng đi rất nhiều nơi nhưng chưa thấy ở đâu ngon bằng ở đây (nổi tiếng phải biết).



Nó gồm có một loạt tiệm mỳ dài nối đuôi, trang trí tương tự nhau, vô cùng

giản dị, bình thường, bàn ghế đóng từ mười mấy năm trước nhưng lau dọn

rất sạch sẽ.



Gần như nơi đây toàn các ông bà già, vừa ngồi ăn trong tiệm vừa nói chuyện phiếm, hơi ồn ào nhưng rất ấm cúng.



Tôi và Vi Vũ vào bừa một cửa hàng, gọi một bát mỳ thịt băm cải thìa to, hết năm đồng.



Khi đang ngồi chờ mỳ, có một đôi trẻ bước vào.



Cô gái vừa ngồi xuống đã lấy khăn tay trong túi lau bàn ghế cẩn thận, tay

không mảy may chạm vào mép bàn. Cậu trai hỏi cô ăn gì, cô gái trả lời,

“Gì cũng được, em có ăn mấy đâu.” Rồi rút điện thoại ra chơi. Khi cậu

bạn đi chọn mì, cô gái nghe điện thoại: “Chết mất, đưa tao đi ăn mỳ

những mấy đồng một bát cơ đấy mày ạ... Tối tao kể tiếp cho, cậu ta quay

lại rồi, cúp nhé.”



Tôi huých Vi Vũ, hỏi anh, “Em mời anh ăn mỳ năm đồng, anh cảm thấy thế nào?”



Ai đó đang nghịch điện thoại, ngẩng đầu lên, mơ màng: “Cảm thấy gì?” Rồi

bừng bừng hào hứng, mắt sáng long lanh hỏi: “Cho anh bát nhiều sườn hơn

à?”



Đây rõ là... rất dễ nuôi, chỉ cần cho ăn no, thỉnh thoảng vứt vài miếng thịt là được!



#117



Hôm rồi đọc truyện, nam chính là côn đồ, đặc biệt nổi loạn, đọc rất thích,

khi đọc xong tôi còn buột miệng: “Kể ra tìm bạn trai làm côn đồ cũng

được đấy chứ, (*ảo tưởng*) Chàng trai siêu lạnh lùng đứng khoanh tay, miệng ngậm điếu thuốc hất cằm nói Cô ấy là của tao.”



Vi Vũ: “Rồi sau đó được anh tận tay tiễn vào trại cải tạo.”



“... Ha ha ha ha.”



Không hiểu sao mỗi khi nhớ lại lời anh nói tôi thấy rất vui.



#118



Nếu có người đưa thuốc lá cho Vi Vũ, anh luôn nói: Không hút. (Không biết hút)



Đi tiệc, đang ăn nếu có ai rót rượu, anh sẽ từ chối: Đồ uống à, cảm ơn. (Không uống được nhiều rượu)



Vì thế, có người nói với anh, “Mày đàn ông đàn ang gì mà thuốc không biết

hút, rượu không biết uống, thế thì còn làm ăn được gì nữa?”



Từ gia hờ hững thanh cao nói: “Tao ‘sắc’ được.”