All In Love

Chương 18 : Kết hôn

Ngày đăng: 15:53 19/04/20


Sau khi cưới, đầu tiên là tiền đâu: đếm phong bì. Từ Vi Vũ vừa bóc vừa lẩm

nhẩm đếm: “1, 2, 3,... , 9, 10, J, Q, K...” Hình như có gì đó không ổn,

rồi nghe anh tiếp tục, “K, A, B, C, D,... O.”



Tôi hỏi anh được bao nhiêu rồi? Từ Vi Vũ: “Hai tám.”



Tôi rảnh rỗi, tự đếm lại lần nữa thì đúng là hai tám thật, không biết là do anh đoán giỏi hay tại não cấu tạo khác người thường?



Sau đó anh đếm: “Z, Y, X, W, V...”



Cứ vài lần như vậy, lần nào cũng trúng phóc, Từ Vi Vũ liếc tôi - người

đang hăng hái kiểm tra lại những phong bì anh đã đếm xong, nói: “Không

nhầm được đâu, kiểu đếm 123 đơn giản sao thỏa mãn được IQ của anh!”



Có vẻ như anh có thể dìm chết được rất nhiều người chỉ bằng một câu. Và tôi cũng không phải là ngoại lệ.



#122



Sau tuần trăng mật về nhà, ngập trong đủ loại báo cáo hại não, tôi khổ sở

ngồi thở ngắn than dài: “Thế này thì chết quách đi cho xong.” Từ Vi Vũ

nghe vậy, tí ta tí tởn chạy lại, “Vợ, có cần anh giúp không?” Tôi im

lặng hồi lâu, biết mà, cưới xong cái là yêu đương ngọt ngào bay sạch?



Ngồi viết báo cáo, anh đứng đằng sau cầm đôi tạ tay nhỏ, “Vợ, nhìn cơ bắp của anh này.”



Tôi không quay lại: “Em bận lắm. Anh ra ngoài được không?”



Vi Vũ: “Em nhìn một tý thôi, rồi anh đi luôn.”



Tôi quay lại, “Rồi, nhìn rồi, ra ngoài đi. Nhớ đóng cửa nhé, cảm ơn.”



Vi Vũ: “Em đã nhìn cơ bắp của anh đâu!”



Tôi cẩn thận nhìn lại cánh tay áo xắn lên rõ cao, “Vấn đề là anh không có.”



Người nào đó mở cửa trong hai hàng nước mắt.



Sau, ra ngoài thấy anh đang đứng trên ban công nhìn về nơi xa xăm, tôi bước đến phía sau hỏi: “Dỗi đấy à?”



“Không.”



“Thế quay lại cười cái em xem nào.”



Anh quay lại nhếch miệng cười một cái, tôi sờ sờ mặt anh, nói: “Đi, vợ mời anh ăn cơm.”



Vi Vũ: “Viết xong báo cáo rồi à?”



“Ừ.”



Vi Vũ lẩm bẩm: “Biết mà, bao giờ anh cũng xếp hạng bét.”



“Không đi à?”



“Đi đi đi chứ!”



#123



Ăn tối xong về nhà, trên đường gặp một con mèo bị gãy chân, Từ Vi Vũ

thương hại nói, nhà mình chưa có vật nuôi, hay là mình nuôi nó nhé. Tôi

dặn: “Anh phải đưa nó đi kiểm tra trước đã.” Thế nên đêm hôm ấy, hai

người ngốc nghếch quấn khăn quàng cổ quanh con mèo đáng thương, đưa đến

bệnh viện.



Bác sĩ thú y nói: “Con mèo này già lắm rồi, còn mắc bệnh gan nặng nữa,

không sống được bao lâu đâu. Thực ra bây giờ nó rất đau đớn, nếu anh chị đồng ý thì để nó chết nhẹ nhàng đi, đó là biện pháp tốt nhất dành cho

nó.”


Tôi hỏi: “Sao anh không cho người đẹp số điện thoại?”



“Vì anh sợ vợ.”



“...”



Đứng được một lúc, thấy các cô các bác nhảy tương đối đơn giản, Vi Vũ hào hứng: “Anh lên nhảy cùng nhé.”



“Đừng làm mất mặt.”



“Còn lâu, nhìn là thấy so easy, xem này!” Rồi chạy xuống cuối hàng nhảy theo mọi người.



Cũng tàm tạm, may ra thì theo kịp.



Nhưng có đời thuở nào một chàng trai lớn đùng rồi còn mặc áo gió đứng lắc lắc giữa các bà các mẹ không, nổi bật quá tôi không nhìn được nữa mới vẫy

tay, “Về mau.”



“Vợ, em cũng lại đây!”



“Nhanh, còn vào siêu thị trái cây mua nước hoa quả.”



Mãi mới gọi lại được, anh tí tởn khoe khoang: “Bác gái đứng trước khen anh nhảy đẹp lắm, còn dặn mai đến tiếp cơ mà.”



Tôi: “Thế mai anh đến một mình nhé.”



Vào cửa hàng bán hoa quả, chàng trai họ Từ lại đòi mua anh đào, tuyết

liên,... mấy thứ đắt nhất, tôi bảo: “Ăn chẳng khác táo quýt lắm, giá trị dinh dưỡng cũng tương đương.”



“Nhưng anh đào nhìn đẹp.”



“Anh mua để ăn hay để nhìn?



“Nhìn trước rồi mới ăn chứ, hơn nữa, phụ nữ ăn anh đào còn bổ máu, dưỡng da,

giải độc, nhìn đi, anh lúc nào cũng chỉ nghĩ cho em thôi.”



“...”



#133



Nửa đêm có người gọi điện thoại, tôi nhấc máy, là giọng nam, không nói

tiếng Trung, rất khó hiểu, nhìn kỹ lại thì là điện thoại của Từ Vi Vũ

nên tôi gọi anh dậy, đưa điện thoại, anh nói được hai câu thì cúp máy,

tôi hỏi: “Người ta nói gì thế?”



Vi Vũ: “Không biết, anh định bảo nói tiếng Anh nhưng nhìn đồng hồ muộn rồi nên dặn mười tiếng sau gọi lại, người không để ý giờ thế giới là người

đáng ghét nhất, nhỉ?”



Tôi: “Anh ngủ không tắt máy được à?”



Vi Vũ: “Sợ có người gọi đến.”



“...”



Ngủ một lúc, anh sấn tới: “Nhân đêm hôm khuya khoắt không gió không trăng, ta làm một lần đi?”



“Em buồn ngủ.”



“Làm một tý là tỉnh ngay!”



“Không ngủ đủ giấc là mai lại ngủ gật cho xem.”



“Thế xin nghỉ.”



“Không nên buông thả quá độ.”



“Ô cái này nghe hay đấy.”