All In Love

Chương 20 : Về “Du lịch”

Ngày đăng: 15:53 19/04/20


1, Đi chơi với bạn bè



Thời cấp ba, tôi có một cô bạn, nhìn rất dễ thương nhưng khá nóng tính. Có

lần đi du lịch bằng xe buýt, trên xe chật kín người, nó bị giẫm vào

chân, kêu lên: “Ai đấy, chịu trách nhiệm đi!”



Quay lại thì thấy một bạn nam, nó: “Cho cậu đạp một lần nữa, coi như vừa nãy tôi chưa nói gì.” Ai ngờ cậu trai cao to ấy trả lại một câu dịu dàng

như nước: “Mình không nỡ.”



Bạn tôi shock.



Đến lúc xuống xe, cậu bạn kia cũng xuống cùng, còn gọi với con bé lại: “Người đẹp, cho tớ số điện thoại đi?”



Nó không quay lại, giơ mỗi ngón giữa.



Phía sau vang lên: “1, rồi bao nhiêu nữa?!”



Lần này cả tôi và nó đều im bặt.



Hai đứa chạy lẹ, vừa chạy vừa cười đến dưới chân núi mới dừng, quay lại

không thấy cậu ta đâu, nó thở: “Giật cả mình, cao to kinh khủng.”



“Chắc cậu ấy trêu thôi.”



“Mong là như vậy, tao không thích loại ấy, chị đây kết kiểu thư sinh như Từ Vi Vũ nhà mày cơ.”



“...” Chỉ tôi, người hiểu Từ Vi Vũ rất rõ, mới thấy từ thư sinh chẳng liên quan gì đến anh cả.



Chơi chán rồi về, vừa xuống xe thì nhìn thấy Vi Vũ ngồi cạnh chậu hoa ở

ngưỡng cửa nhà tôi, tay cầm một điếu thuốc lá đang chăm chú nghiên cứu.



Tôi bước tới hỏi: “Cậu hút thuốc?”



Anh nhảy lên, “Ôi, giật cả mình, sợ chết đi được! Tớ không hút thuốc, vừa

nãy đi học thêm XXX cho nên tớ xem tý thôi. Hôm nay Chủ nhật, cậu được

nghỉ không ở nhà mà đi đâu thế?”



Tôi bảo đi leo núi ở một thành phố gần đây.



Anh bóp điếu thuốc kia nói: “Cậu rảnh thật đấy, tớ thì bận gần chết. Tối nay đi ăn không? Bún gạo nhé?”



“Tối nay tớ về quê.”



“Chậc, chán thế, thôi tớ về đây.” Anh ném điếu thuốc dúm dó vào trong chậu hoa, nói: “Mai gặp lại ở trường. Bye.”


Vi Vũ: “Vậy thôi, dạ dày tôi không tốt, ăn ngoài chắc ợ ra rắm luôn.”



Đối phương cúp điện thoại không hề do dự.



Tôi nằm bên kia xem TV, quay sang hỏi: “Nếu em không ở đây thì anh có thử không?”



Vi Vũ: “Em không ở đây thì anh còn chẳng buồn làm cái trò cười này ấy chứ. Sao, có thấy chồng em ngày càng hài hước không?”



“Là giỏi mồm mép tán tỉnh thì phải?”



“Không súng giả[1] .” Nhìn tôi quyến rũ rồi nhảy dựng lên cởi quần áo, “Thế thì súng thật nhé?”



( [1] Từ ‘hoa khang’ (dẻo mỏ, mồm mép ngọt ngào) /huāqiāng/ đồng âm với ‘hoa

thương’ (vũ khí cổ, giống giáo nhưng ngắn hơn; còn có thể hiểu là ‘súng

giả’). )



“...”



Ngoài khu du lịch có một quán nước nhỏ, chủ quán là một bà lão già tóc bạc

trắng, khi trả tiền bà hỏi bọn tôi: “Các cháu không phải người địa

phương đúng không?”



Vi Vũ ngạc nhiên: “Sao bà biết ạ?”



Bà lão cười hài lòng nói: “Đầu tiên không biết, hỏi xong nghe trả lời vậy là biết liền.”



Chắc bà lão ngồi bán hàng một mình buồn quá nên mới bắt chuyện tán gẫu dăm

ba câu, Vi Vũ thán phục: “Bà nên đi hỏi cung tù nhân, đảm bảo hai câu là ra luôn sự thật!”



“Ha ha, bà có biết hỏi cung gì đâu, chỉ biết mở quán nước này.”



Lúc chúng tôi đi, bà lão đang hát làn điệu nào đó, không to nhưng rất rõ,

làm người nghe thấy rất dễ chịu, Vi Vũ bảo đó là tuồng Côn Sơn.



Đi được chừng 10m thì Vi Vũ nói: “Khi về già, chúng ta quy ẩn trong một

thị trấn nhỏ nhé, mình sẽ mở một cửa hàng, ờm em thích ăn hoa quả à, thế thì ta bán hoa quả. Khi anh hỏi, Bà nó ơi, dưa hấu để đâu rồi, em sẽ

trả lời, Ở trong thùng mận đấy ông nó. Rồi hát hò này, uống trà này,

ngắm mặt trời mọc, mặt trời lặn, tay nắm tay cùng nhau luân hồi, hẹn

kiếp sau gặp lại.”



“...” Hẳn là lên kế hoạch từ lâu lắm rồi đây.