All In Love

Chương 7 : Lời ngon tiếng ngọt

Ngày đăng: 15:53 19/04/20


Hôm nọ vẽ màu nước, phác qua một bóng người, dùng màu xám chì nên nhìn có

gì đó rất lạnh lẽo, thê lương. Tôi bỗng nổi hứng, đề vài dòng bên cạnh:

“Anh không muốn nhìn em, vậy thì đời này kiếp này hãy để em được chết

cùng anh, kiếp sau em sẽ không xuất hiện trước mặt anh, cũng không thể

tìm anh được nữa, vì em, chưa từng luân hồi.” Viết xong tôi cũng thấy

hơi “lạnh”.



Sau khi Từ Vi Vũ đọc được mấy dòng này, anh nhìn chằm chằm tờ giấy Tuyên

Thành rồi lại nhìn tôi lâu thật lâu, cuối cùng thả một câu: “Vậy để anh

đi tìm em.”



... Khả năng gây “đông cứng” của người này còn kinh khủng hơn tôi nhiều.



#42



Tôi đoán không biết có phải ở ngoài Từ Vi Vũ càng ngày càng lạnh lùng hay không mà trong nhà, anh càng ngày càng như đứa trẻ.



Sáng, anh đập bẹp dí một con muỗi, máu me be bét trên giường, lẩm bẩm, “Dù em đã mang trong mình giọt máu của anh nhưng anh buộc lòng phải giết em.

Anh đã có người yêu rồi.”



“...”



#43



Rất nhiều bạn bè của tôi thường hỏi Từ Vi Vũ các vấn đề về kinh tế, ngay cả giá thịt năm nay, lượng mưa năm sau cũng không tha.



Có lần, trưởng phòng ngủ thời đại học của tôi hỏi: “Từ thiếu, có thể bơi trong sông Hoàng Hà được không nhỉ?”



Vi Vũ trả lời: Mắt cậu có vấn đề gì à?



Trước kia, bạn cùng bàn của tôi là một cô gái rất dịu dàng, ít nói, giờ thì

hoạt bát hơn nhiều, nó từng hỏi Vi Vũ: “Từ Vi Vũ, cậu ở Đức lâu thế chắc hiểu biết nhiều lắm nhỉ? Tốt nghiệp xong tớ muốn ra nước ngoài tiếp tục phát triển, Đức có hợp không?”



Vi Vũ giải đáp: “Ở đấy, nếu không có gì lo lắng thì không tệ. Nếu có thì thà sống trong tù còn hơn.”



#44



Từ Vi Vũ chơi game. Tôi ngồi xem TV bên ngoài, thỉnh thoảng qua phòng sách lấy đồ, tiện đứng sau anh ngó nghiêng một chút.



Thấy thế, anh ngẩng lên nhìn tôi nghiêm túc: “Thanh Khê, em có thể đứng xa anh ra không?”



Tôi nghĩ thầm, mình bị kỳ thị à? Rồi hỏi lại: “Bởi vì... ?”



Anh thẹn thùng: “Nhiễu loạn lòng quân.”



“...”



#45



Từ Vi Vũ hay nghiên cứu “tình hình kinh tế” nên mỗi khi tụ tập cùng bạn
vào nhà, ngồi trong phòng khách. Mẹ cô còn rót cho cậu một cốc nước trái cây. Không biết có phải trùng hợp không mà bà lấy cho cậu cốc sứ có in

tên cô bé, trên đó còn có hình chibi một cô nhóc, chắc đó là cốc của cô. Sau khi phát hiện ra, mặt cậu bé đỏ tới mang tai, cứ uống một ngụm mặt

lại đỏ thêm một chút. Lát sau, cô bé về nhà. Cô được họ hàng đưa về,

nhìn mặt rất buồn, cô không thấy cậu, hoặc là có thấy nhưng không muốn

nghĩ nhiều, chẳng đả động gì lặng lẽ lên phòng. Cậu bé ngơ ngác đứng đó, mắt bị cô đơn lấp đầy như...”



Tôi xen vào: “Sao em không nhớ?”



“Em thì nhớ được cái gì!” Hình như ai đó cũng quên mất mình đang kể chuyện.



Tôi cười hỏi: “Thế sau đó thì sao?”



Từ Vi Vũ căm hận nói: “Sau đó cậu bé lòng đau như cắt, nuốt nước mắt về nhà!”



Tôi hỏi: “Có thế thôi á?”



Anh nhảy dựng lên, “Em còn muốn thế nào? Với cậu bé thuần khiết trong trắng như tuyết, vết thương ấy mới tàn nhẫn biết bao...” Oán hận là chính,

xin an ủi là phụ.



Tôi thấy hình như chân tôi càng đau thêm...



#51



Bạn bè gặp mặt, nói về quãng thời gian đẹp nhất của mình.



Đến lượt tôi, tôi nhớ lại: “Bốn năm đại học là thời gian khó quên nhất.”



Bạn thân: “Đúng mấy năm Từ thiếu không ở đây à?



Tôi: “...”



Từ Vi Vũ - người đến ăn ké: “...”



Bạn thân: “...”



Mọi người cười ầm lên, “Anh Vũ thật đáng thương!”



Từ Vi Vũ trả lời gọn một chữ, “Biến!”



Đến Từ Vi Vũ, anh nói: “Mấy năm ở nước ngoài...”



Tôi nghĩ thầm, trả thù à?



Vi Vũ thêm vào vế sau: “Là những năm khó khăn nhất.”



...



Với anh từ không yêu, yêu đến yêu tha thiết là lẽ thường tình.