All You Need Is Kill
Chương 11 : Binh nhất Kiriya (1)
Ngày đăng: 01:18 19/04/20
Dịch giả: Maththunder
Khi những viên đạn bắt đầu bay, chuyện nỗi sợ ập tới chỉ còn là vấn đề thời gian.
Mày đây rồi, những tử thần thép rít gào trong không trung.
Những viên đạn pháo từ đằng xa nổ vang những âm thanh trầm thấp và nghẹn ngào, thứ thanh âm rỗng tuếch khiến bạn cảm nhận nhiều hơn là nghe. Những viên ở gần thì nổ những tiếng cao và trong. Chúng gào thét bằng âm thanh khiến bạn run cầm cập, và bạn biết chúng là những viên nhắm vào bạn. Chúng xẻ sâu xuống đất, phủ xuống một màn bụi mù và treo nguyên ở đó, chờ đợi loạt đạn tiếp theo xé tung ra.
Hàng ngàn viên đạn thiêu cháy cả khoảng trời–– những mảnh kim loại chẳng to hơn ngón tay bạn––và chỉ cần một viên là đủ giết chết bạn. Chỉ cần một viên là đủ biến chiến hữu tốt nhất của bạn trở thành miếng thịt luộc.
Tử thần tới rất nhanh, chỉ trong một nhịp tim thôi, và hắn ta chẳng kén cá chọn canh đâu.
Những người lính mà hắn ta đến đón trước–– tức là lúc họ còn chưa kịp nhận ra cái gì bắn trúng họ––chính là những người may mắn. Hầu hết những người lính đều chết từ từ trong đau đớn, xương cốt họ vỡ vụn, nội tạng dập nát, máu chảy ròng ròng trên mặt đất. Họ nằm giữa bùn lầy, đơn độc chờ đón Tử thần tới sau lưng và vắt kiệt chút hơi tàn cuối cùng của họ với bàn tay băng giá của hắn.
Nếu thiên đường có tồn tại, vậy nó hẳn phải là một nơi rất lạnh. Một nơi rất tối. Rất đìu hiu.
***
Tôi đang sợ hãi.
Tôi túm lấy cò súng với những ngón tay tê cứng; hai bàn tay tôi run rẩy khi xối cả một trận mưa những viên thép nóng cháy xuống đầu quân thù. Khẩu súng giật nẩy theo từng nhịp khai hỏa. Vunk. Vunk. Vunk. Chuỗi âm thanh còn đều đặn hơn cả nhịp tim. Linh hồn của người lính không nằm trong thân thể của anh ta. Nó nằm trong vũ khí. Nòng súng nóng lên cho tới khi cháy sáng, cái nóng biến nỗi sợ thành cơn giận dữ.
Fuck mấy gã thượng cấp cùng cái lý do chết tiệt bào chữa cho đội không quân!
Fuck cái đội trọng giáp và cái mớ kế hoạch không đáng một xu khi cái đống cứt nát kia bắt đầu bay!
Fuck bọn pháo binh chết dẫm dám chùn bước bên sườn bên trái!
Fuck cái thằng chết tiệt vừa đi tự sát!
Và hơn tất cả, fuck bất cứ cái gì nhắm vào tao! Sử dụng cơn tức giận như một nắm đấm thép và đấm vỡ mặt chúng nó ra.
Nếu nó động đậy, chết tiệt!
Tôi phải giết sạch chúng. Ngăn chúng không động đậy.
***
Tiếng thét rít lên qua hàm răng siết chặt.
Khẩu súng trường của tôi bắn 450 viên 20mm một phút, nên một băng đạn vèo phát là hết. Nhưng chẳng có lý do gì phải chần chừ cả. Một khi bạn đã chết thì có bao nhiêu đạn cũng vậy. Đến lúc nạp một băng đạn mới rồi.
“Nạp đạn!”
Người lính tôi vừa mới thét lên ra lệnh đã chết. Mệnh lệnh của tôi chết cứng giữa không trung, một làn sóng âm vô nghĩa. Tôi lại siết lấy cò súng.
Gã đồng đội Yonabaru của tôi ăn một phát ngay khi chúng vừa bắn trả vòng đầu––một trong những mũi lao kia. Nó cắm thẳng vào người hắn ta, xé toang bộ trọng giáp. Đầu giáo nhô ra nhuốm đầy những máu, dầu và những chất lỏng không xác định. Bộ giáp cơ giới lảo đảo theo vũ điệu của tử vong trong tầm mười giây rồi cuối cùng ngừng hẳn.
Không cần phải gọi đội quân y. Hắn ta có nguyên một cái lỗ ngay dưới ngực, cách chỉ khoảng hai centimet, và đâm gọn gàng xuyên qua lưng hắn ta. Lực ma sát thiêu cháy mép vết thương, để lại những đốm lửa ố vàng nhảy nhót ở miệng. Tất cả xảy ra chỉ ngay sau phút đầu tiên phát lệnh tấn công.
Hắn ta là kiểu người thích ganh đua kể cả ở những hạng mục nhảm nhí nhất, hoặc là nói toạc ra thủ phạm trong bộ truyện trinh thám trước cả khi bạn kịp đọc xong chương đầu. Nhưng hắn ta không đáng phải chết.
Tiểu đội của tôi –– 146 gã đàn ông từ Đại đội #17, Tiểu đoàn #3, Trung đoàn #12, Sư đoàn bộ binh vũ trang #301 –– được gửi tới để tăng viện cho cực bắc Đảo Kotoiushi. Họ ném chúng tôi xuống bằng máy bay lên thẳng để tấn công cánh trái quân thù từ hậu phương. Nhiệm vụ của chúng tôi là triệt hạ những kẻ đào thoát khi quân chủ lực tại tiền tuyến hẳn là bắt đầu đẩy chúng lui về.
Quá xá là “hẳn là” rồi.
Chiến giáp đỏ rực nhẹ nhàng ôm lấy đầu tôi. “Tên anh là gì? Không phải là số hiệu hay số sê ri. Tên anh cơ.”
“Keiji. Keiji Kiriya.”
“Tôi là Rita Vrataski. Tôi sẽ ở đây với anh cho tới khi anh chết.”
Cô ấy không thể nói ra những lời tôi muốn nghe, nhưng tôi không định để cho cô ta biết. “Nếu cô ở lại cô cũng sẽ chết đấy.”
“Tôi có lý do. Khi anh chết, Keiji, tôi sẽ lấy pin năng lượng Chiến giáp của anh.”
“Lạnh lùng vậy.”
“Không cần phải căng thẳng. Thả lỏng đi. Đi nào.”
Tôi nghe thấy âm thanh điện tử kêu lép nhép –– tín hiệu liên lạc truyền tới từ mũ của Rita. Đó là giọng đàn ông. Đường truyền giữa Chiến giáp của chúng tôi tự động truyền âm thay cho tôi.
“Calamity Dog, Thủ trưởng Breeder đây.”
“Tôi nghe đây.”
“Khu vực Alpha và vùng lân cận đã được kiểm soát. Đoán chừng chúng ta có thể cầm chân trong ba mươi phút là tối đa. Đến lúc lấy cái pizza đó đi rồi đấy.”
“Calamity Dog nghe rõ. Ngắt liên lạc từ lúc này.”
Chiến giáp đỏ rực đứng dậy, ngắt liên kết liên lạc giữa chúng tôi. Đằng sau cô ta, một vụ nổ bùng phát. Tôi cảm thấy mặt đất run rẩy qua từng đốt xương sống. Một quả bom định vị laser rơi từ trên cao xuống. Nó đào sâu xuống nền đất, xuyên phá tầng đất đá rồi nổ tung. Mặt đất ngập cát trắng phình ra như một chiếc bánh nướng quá chín; bề mặt nứt toác ra và thổi bay lớp đất đá màu nâu sậm, cái màu của nhựa cây tung bay lên trong không trung. Bùn rơi xối xả trên giáp của tôi. Chiếc rìu chiến của Rita lóe sáng.
Màn khói tan đi.
Tôi có thể thấy một mớ bùng nhùng tại tâm của cái hố bom khổng lồ sau vụ nổ: kẻ thù. Từng chấm đỏ nở bung trên màn hình ra đa của tôi, chi chít tới mức dính lại cả vào nhau.
Tôi nghĩ tôi đã thấy Rita gật đầu. Cô bật tới phía trước, lao thằng vào chiến trường. Chiếc rìu hai lưỡi vung lên rồi hạ xuống. Mỗi một lần lóe sáng, một con Mimic lại bay ra. Cát bụi chảy ra từ vết thương của chúng cuộn tròn theo lưỡi rìu vung vẩy. Cô ta xẻ đôi chúng như dùng dao laser để cắt phô mai vậy. Chuyển động của cô ta hợp thành một vòng tròn quanh tôi, bảo vệ tôi. Rita và tôi đã cùng trải qua kỳ huấn luyện, nhưng cô ta thì như một Chiến thần còn tôi thì nằm trên mặt đất, một món đồ chơi ngu xuẩn đã hết pin. Không ai bắt tôi phải ở đây. Tôi đã tự đưa bản thân tới cái bãi đổ nát của chiến trường, và tôi còn chưa làm nổi điều gì giúp ích cho mọi người. Đáng lẽ tôi nên bám dính lấy Yonabaru. Ít nhất tôi cũng không khiến người lính nào gặp nguy hiểm khi cố bảo vệ tôi.
Tôi quyết định không để bản thân chết đi khi khoan phản lực vẫn còn ba mũi.
Tôi nhấc chân lên. Tôi đặt một tay lên đầu gối.
Tôi đứng dậy.
Tôi gào thét. Tôi gồng mình bắt bản thân tiếp tục bước đi.
Chiếc Chiến giáp đỏ quay về phía tôi.
Tôi nghe thấy tiếng ồn ào nào đó bên trong tai nghe, nhưng tôi không nghe được cô ta đang cố nói gì.
Một con Mimic trong mớ lùng nhùng kia đứng dậy. Nó trông không khác lắm so với những con khác. Chỉ là một con ếch trương phình chết trôi khác. Nhưng có gì đó khiến nó khác so với những con còn lại. Có lẽ trạng thái cận kề cái chết đã mài bén những giác quan của tôi, nhưng có lẽ tôi biết rằng đó là con mà mình phải chiến đấu.
Và những gì tôi làm là vậy. Tôi nhảy tới chỗ con Mimic và nó vung cái đuôi quật về phía tôi. Tôi cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng. Một trong hai cánh tay bị chém đứt. Bàn tay phải –– khẩu khoan phản lực nằm ở bên tay trái còn nguyên vẹn. May quá. Tôi kéo cò.
Khai hỏa, góc tới chín mươi độ.
Thêm một phát nữa. Một cái lỗ mở ra trên mai giáp của cái thứ đó.
Thêm một phát nữa. Trời đất tối sầm.