Ám Chiến Tâm Huyền
Chương 25 : Ai đáng thương hơn
Ngày đăng: 00:59 22/04/20
Hai vị khách đưa mắt nhìn nhau, tôi cảm thấy bản thân phải làm chút gì đó.
Tôi bước lên phía trước cầm tay Giang phu nhân. Bà lấy lại tinh thần, nhìn tôi miễn cưỡng gượng cười, ôn nhu nói: "Bác không sao. Làm cháu sợ hãi rồi?"
Tôi lắc đầu: "Cháu đi xem Triết Tín."
"Đứa trẻ ngoan, cháu đi đi." Giang phu nhân gật gật đầu, tựa hồ còn muốn nói điều gì đó, nhưng khôngthốt ra khỏi miệng, một lát sau mới buông tay tôi ra.
Tôi chậm rãi đi ra ngoài, thoáng nghe đằng sau bác Hạ tỏ vẻ có lỗi nói: "Bội Phân, đã nhiều năm như vậy, không ngờ rằng Triết Tín đứa trẻ này vẫn còn canh cánh trong lòng như vậy? Là tôi nói lung tung,không nên nhắc đến."
"không việc gì. Chẳng phải lỗi do chị, chị đừng để trong lòng. Triết Tín nó......" Giang phu nhân dường như thở dài nói.
Tôi vốn đã ra khỏi phòng khách, nhưng lòng hiếu kỳ làm cho tôi hơi dừng bước một lát, nghe tiếng Giang phu nhân nói tiếp: "Ôi, lúc trước cũng trách thân thể tôi thật đáng thất vọng, cứ luôn đau ốm, Giang Hoa lại bận rộn việc kinh doanh không trông nom được trong nhà, chăm sóc em gái vẫn luôn do Triết Tín đảm nhiệm, tình cảm hai anh em chúng nó khi đó vượt xa bình thường. Tiểu Duyệt lạc mất, nỗi đau đớn trong lòng Triết Tín có thể đoán biết được. Mấy năm nay chúng tôi đều không dám nhắc lại, tôi cho rằng nó ít nhiều gì cũng sẽ bỏ xuống được một chút, tôi cũng không ngờ tới hôm nay nó thế này....."
thì ra Giang Triết Tín mang trong lòng người em gái đã bị lạc mất, phản ứng kịch liệt như thế của Giang Triết Tín khiến tôi cảm thấy giật mình. Những tư liệu về nhà họ Giang tôi đã xem đi xem lại rất nhiều lần, trong đó quả thật có nhắc tới Giang gia từng có một đứa con gái nhỏ, nhưng bởi khi còn rất nhỏ đãngoài ý muốn bị lạc mất đến nay tung tích không rõ, cho nên trong tài liệu cũng chỉ cón đơn giản hai ba câu kể lại mà thôi, về phần rốt cuộc đã bị lạc mất như thế nào chẳng hề ghi lại, tôi cũng không đặc biệt chú ý.
thật rất muốn chính mắt trông thấy, một kẻ biến thái máu lạnh như Giang Triết Tín sẽ ôn nhu đối đãi với em gái ruột của mình như thế nào, quả tình khó mà tưởng tượng được sự tương phản có bao lớn. Lúchắn ngược đãi làm nhục tôi, liệu có nghĩ đến tôi cũng có khả năng là em gái của người khác, nếu anh trai tôi biết được tất cả chuyện tôi đã trải qua, cũng sẽ đau lòng như thế nào? Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân (1), hắn đối đãi với tôi như vậy chẳng lẽ không sợ trời phạt báo ứng lên trên người em gái của hắn?
(1) Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân: Điều mình không muốn, đừng làm cho người khác
Trở về tiểu lâu, Tiểu Phượng cúi đầu ngồi ở cửa cầu thang.
Tôi cười: "Tiểu Phượng, sao ngẩn người ra thế?"
Tiểu Phượng ngẩng đầu nhìn tôi, sắc mặt có chút oan uất.
Lần nữa thay một cái váy trong nhà dài, vừa mặc xong Giang Triết Tín đã đẩy cửa đi vào. Đồ không có chút lịch sự!
Tôi cẩn thận nhìn hắn, hắn lại khôi phục vẻ mặt bình tĩnh và lãnh đạm, ra vẻ bình thường đã quên đichuyện vừa rồi.
"Chuẩn bị xong chưa? Chúng ta xuống dưới ăn cơm."
Tôi không hé răng, soi gương lần cuối chải thẳng mái tóc dài, kiểm tra một chút trang điểm của mình rồi lách người đi qua hắn.
Trong nháy mắt khi lướt qua nhau, hắn chụp lấy cổ tay trái tôi, sau đó vẫn dùng sức kéo tay tôi cho đến khi bước vào phòng ăn.
Phòng ăn Giang gia rất có thanh thế, có thể so với tiêu chuẩn khách sạn năm sao cao cấp. Phòng ăn hình tứ giác, chính giữa rũ xuống treo một đèn chùm thời La Mã cổ đại sang trọng, một bộ đồ dùng đầy đủ bằng bạc sáng bóng trên bàn phản chiếu ánh sáng chói lòa đẹp mắt.
Giang Hoa và Tống Bội Phân dĩ nhiên đang ngồi. Bên cạnh hai người hầu chính đang bận rộn đưa thức ăn lên bàn. Trong đó một người quay lại nhìn thấy tôi, lập tức cười tươi rạng rỡ, rõ ràng chính là Chu tẩu.
không đợi hai chúng tôi mở miệng, Giang phu nhân vội vàng hỏi: "Triết Tín, tay con......"
Giang Triết Tín nhe răng cười, nâng tay trái lên, sau đó nhìn tôi nói: "Lăng Tịch đã giúp con băng bó xong cả rồi. Vết cắt cũng không lớn, không sao hết, cha mẹ không cần lo lắng."
"Cám ơn cháu, Lăng Tịch." Giang phu nhân tựa hồ nhẹ nhàng thở ra, từ ái nhìn tôi, tràn đầy tươi cười, vài giây sau, lại có hơi nghi hoặc hỏi tôi: "Cháu...... Sao giống như đã khóc?" Tình cảm quan tâm thân thiết không hạn chế ngôn từ biểu hiện ra ngoài.
"Cháu......" Theo bản năng, tôi liền sờ lên hai mắt của mình.
"Ha ha, Lăng Tịch nhát gan, vừa khóc vừa giúp con băng bó." Giang Triết Tín thả tay tôi ra, vò vò lên tóc tôi.
"Bội Phân, điểm ấy của đứa trẻ này giống y như bà đấy, chẳng phải chuyện bà không thể nhìn được nhất cũng là thấy người khác đổ máu sao? Phụ nữ các bà a, chính là mềm lòng ngốc nghếch như vậy đấy." Giang Hoa cũng cười nói, "Hai đứa nhanh ngồi đi. Hôm nay là ngày đầu tiên Lăng Tịch về đây ở, chúng ta phải đón gió cho con bé chứ."