Ám Chiến Tâm Huyền

Chương 27 : Không muốn lại được

Ngày đăng: 00:59 22/04/20


Giang phu nhân đưa tôi đến đủ nơi đủ chỗ những cửa hàng quầy bán nổi tiếng mà bà quen thuộc trong vùng để mua sắm, hăng hái hưng trí so với tôi còn cao hơn nhiều, phàm là mặt hàng mới nổi tiếng trong các cửa hàng, bất luận lễ phục, quần áo dạ hội, giày, túi xách tay, trang sức, chỉ cần bà nhìn vừa mắt nhất định bắt tôi thử mặt một phen, sau đó không do dự quyết định bảo người trong cửa hàng mang đến Giang gia.



May mắn ánh mắt Giang phu nhân, phẩm vị thanh cao tao nhã, thực chất bên trong lại là người phụ nữ cực kỳ truyền thống bảo thủ điển hình, trang phục bà chọn lựa đều để lộ rõ đường cong hoàn mỹ nữ tính nhưng lại không hề trực tiếp phơi bày phần ngực trên, chỉ khiến cho người ta liên tục mơ màng, hiển lộ rực rỡ loại phong tình cao quý đặc biệt. Hơn nữa tôi kiên quyết không chịu để nhân viên cửa hàng vào trong phòng thử đổ giúp tôi mặc áo, thế này mới tránh cho những vết thương sau lưng bị bại lộ ra ngoài.



Cả một buổi sáng đó, thu hoạch khá phong phú, chủ tiệm mỗi nơi tươi cười rạng rỡ, khen tặng nịnh hótnói không ngừng nghỉ. Mấy người đó cũng không nói sai, tôi cũng cảm thấy được, Giang phu nhân chính là giống hệt như một người mẹ bình thường sắp gả con gái đang bận rộn giúp tôi mua sắm thêm y phục, trang sức.



Vô số ánh mắt ghen tị, cực kỳ hâm mộ, mọi người cho trằng tôi là đứa con cưng trong số con cưng, tôi lại không nhịn được đáy lòng một mảnh chua sót, không hiểu tại sao luôn nhớ đến mẹ nuôi, nhớ lại tình cảnh lúc bà đưa tôi đi mua quần áo mới.



Lại ký tiếp một phiếu mua sắm nữa, Giang phu nhân cười ha ha nhìn tôi, "Lăng Tịch, cháu mặc cái gì cũng đều xinh đẹp như thế."



"Bác Giang, thật sự quá nhiều rồi, không cần mua thêm nữa." Tôi khẩn cầu, trong lòng hơi có chút xấu hổ.



Giang phu nhân hiểu sai ý của tôi, khẽ vuốt lên hai má tôi: "Mệt rồi sao, Lăng Tịch? Cháu xem bác này, vừa bắt đầu mua đồ thì thứ gì cũng quên sạch. Sắc mặt cháu có hơi tái nhợt, có phải không thoải mái ở đâu không? Mau, nhanh ngồi xuống đi." đã sớm có nhân viên cửa hàng nhanh tay lẹ mắt kéo hai cái ghế xếp qua.



"không phải, cháu không mệt, bác Giang. Cháu chính là cảm thấy bác đối với cháu thật sự quá tốt, cháu.... rất cảm kích."



"Hài tử ngốc, sao cháu còn nói mấy chuyện thế này, bác không phải đã nói, về sau cháu cứ xem bác như mẹ ruột. Vậy đi, chúng ta đi ăn trưa, sau đó về nhà nghỉ ngơi. Buổi chiều cháu nên ngủ một giấcthật ngon, đừng lại để bị mệt nhọc nữa."



"Bác Giang, cháu muốn...... Ăn cơm xong, trước đi thăm cha cháu rồi mới về nhà, có được không ạ?



"Đương nhiên có thể. Trước hết, chúng ta đi ăn cơm nào."



Trong viện an dưỡng, hai gã tay chân đứng ngoài phòng Hứa Bảo Sơn hiển nhiên cũng không đoán được chúng tôi sẽ đột nhiên xuất hiện.



"Giang phu nhân, ông Hứa vừa dùng xong cơm trưa đã đi nghỉ rồi, bà thấy đấy.....".



"À?" Giang phu nhân chần chờ một chút, nói với tôi: "Lăng Tịch, bằng không chúng ta ngày mai lại đến?"




"Tốt nhất cô sự thật nên giống với những gì tự cô nói rằng mình vô tội như vậy, bằng không, tôi nhất định sẽ xé nát cô!" hắn hơi nghiến răng nghiến lợi.



Tôi chậm rãi xoay đầu, bình tĩnh nhìn hắn: "Giang Triết Tín, anh hãy đánh lên lương tâm của anh trước rồi mới đến hoài nghi tôi. Chân chính người vốn phải nghi ngờ bị người ta trêu đùa tâm lý, bị người ta lợi dụng hẳn là tôi. Tôi ở anh quốc đang sống rất tốt, là ai không nên đào ba thước đất bằng mọi cách bức tôi trở về? Là ai dùng thủ đoạn ti tiện lấy 80 triệu tệ uy hiếp ép buộc tôi? Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu được, vì sao anh lại hận tôi, hận cha tôi đến vậy. Nếu anh nghi ngờ tôi muốn ở lại đây vì có ý đồ khác, vậy xin anh hãy lập tức thả tôi đi, tôi cam đoan tôi và cha tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anhnữa. Hứa thị tôi cũng có thể giao cho anh, tôi căn bản chẳng thích thú gì chuyện đính hôn với anh, tôi chịu đựng đủ rồi bị anh tra tấn và tàn phá, anh hoàn toàn chỉ là một kẻ biến thái. Nếu bây giờ anh chịu cho tôi đi, tôi cầu còn không được, anh cho rằng tôi vui lòng ở lại đây để bị anh đùa bỡn sao?"



hắn thay đổi sắc mặt, hai tròng mắt hiện lên ánh lửa sáng quắc, nắm chăn hất phăng lên, bàn tay to lớn kéo lấy cổ áo ngủ của tôi, mãnh lực xé rách.



Trong cơn giận dữ tôi cũng bắt đầu điên cuồng, không còn kiêng dè dùng móng tay cào lên cánh tayhắn, cổ họng khàn giọng gào lên: "Buông tôi ra, đồ khốn nạn."



hắn không chút do dự kéo tuột quần lót tôi, dùng toàn bộ thân thể đè lên trên, lại vừa dùng lực mạnh mẽ tách hai đầu gối tôi ra.



Lòng tôi chỉ có hận, móng tay dài chụp cào lên mặt hắn.



hắn cả kinh, nhanh chóng lui về sau né tránh, tay của tôi thất bại, nhưng liền tạo ra khe hở giữa hai người, tôi lấy đầu gối hướng lên trên đẩy một cái, hai tay xô người của hắn ra, tôi lập tức lăn về phía bên cạnh ngã nhào lên thảm, phía sau lưng vẫn như cũ đau buốt.



hắn cũng nhảy xuống giường, vươn bàn tay to chụp bắt tay tôi, tôi há miệng hung hãn cắn.



hắn ăn đau đến thu tay lại, "cô điên rồi sao?" hắn rút tay cho tôi một cái tát.



Tôi cắn chặt môi dưới, hung hăng trừng mắt hắn, im lặng một lúc sau mới mới lạnh lùng nói: "Nếu anhmuốn cho Giang bá mẫu biết tôi từ trước đến nay luôn phải chịu cái loại đối đãi tàn khốc gì, thì anh cứ lo tiếp tục đánh tôi. Bằng không, mau cút ra ngoài cho tôi. Tôi muốn thay quần áo, đến giờ dùng cơm chiều rồi."



hắn mím môi thật chặt, hai tay co lại thành nắm đấm dùng sức thật lớn đến mức mười đầu ngón tay đều nổi lên tầng xanh trắng.



Đứng song đôi nhìn một lúc lâu sau, hắn xô cửa mà đi, chấn động gần như muốn vỡ cánh cửa phòng hẹp dài bằng thủy tinh mờ.



Tôi đưa tay vuốt hai má ẩn ẩn đau, Giang Triết Tín, suy cho cùng anh muốn từ nơi tôi đạt được cái gì vậy?