Ám Chiến Tâm Huyền

Chương 35 :

Ngày đăng: 00:59 22/04/20


Mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt từ mặt tôi chảy xuống, thấm vào tờ giấy trắng trước mắt, những chữ viết theo đó mờ dần rồi trở thành một đốm màu đen mơ hồ.



Bàn tay cầm bút nắm chặt rồi lại nắm chặt, đau đớn từ bả vai tràn lan thẳng đến tận ngón tay, chữ viết bị biến dạng méo mó dữ tợn.



Cái gì đó hơi mơ hồ, hỗn loạn nhảy múa trên giấy đang dần dần trở nên rõ ràng.



Lúc tôi đang ngủ giật mình tỉnh lại, Giang Triết Tín dùng ánh mắt tràn ngập đau đớn mà nhìn tôi.



Bà Hạ nói với Giang phu nhân, dáng vẻ thanh tú của đứa trẻ này có vài phần giống với thần thái của bà năm đó, nếu người nào không biết, khẳng định thực sự tưởng hai người là mẹ con ruột thịt, nghĩ rằng con gái bà đã tìm được trở về.



Giang Triết Tín giận dữ bóp nát cái ly.



Giang phu nhân nói, chỉ trách lúc ấy sức khỏe tôi quá yếu, vẫn đều do Triết Tín chăm em gái, dẫn theo cô bé, anh em chúng nó tình cảm vượt xa bình thường. Tiểu Duyệt vừa mất tích, có thể đoán biết được tâm lý áy náy đau đớn của Triết Tín.



Tiểu Phượng nói, khắp đầy trên tờ giấy thiếu gia đều viết Hứa Lăng Tịch đó không phải là tên của tiểu thư hay sao?........ trên giấy hình như còn có hai chữ Muội muội nữa.



Tiểu Phượng nói, ai nhắc tới tiểu thư, thiếu gia sẽ thương tổn chính mình, nhưng tuyệt đối sẽ không đánh người. Người nhà họ Giang đều rất giáo dưỡng.



Giang Triết Tín lấy tôi ra trút cơn giận dữ, căm tức mắng tôi, im miệng! cô không xứng nhắc đến em ấy! cô không xứng! cô không xứng!



Giang Triết Tín nói, em ấy đã xảy ra chuyện gì? Chính là so với thủ đoạn tôi tra tấn cô càng tàn khốc trăm lần.



Giang Triết Tín nói, cô không biết có rất nhiều sai lầm là không thể bù đắp lại sao? Tỷ như sinh mệnh một đứa trẻ, rõ ràng là một sinh mệnh tươi trẻ tràn đầy sức sống như vậy?



Giang Triết Tín nói, nếu lấy mũi dùi sắt đốt nóng đâm vào thì sao? cô vẫn sẽ cảm thấy nãy giờ là đau đớn à? Tôi thực hận không thể cho cô cũng nếm thử cái loại tư vị này.
"Hứa tiểu thư cần cái gì, xin cứ giao phó chúng tôi, chúng tôi làm cho cô. Mời Hứa tiểu thư nên trở về phòng đi." một người khác nói.



Tôi nổi giận cắn răng: "Thân phận tôi là tù phạm à? Tôi không thể đi ra ngoài?"



"Hứa tiểu thư là khách quý, thiếu gia phân phó chúng tôi phải bảo vệ tiểu thư thật tốt. hiện tại bên ngoàikhông yên ổn, vẫn nên chờ thiếu gia trở về hoặc là có thời gian rảnh tự mình cùng tiểu thư ra ngoài đi ạ." Người nói chuyện bày ra tư thế xin mời.



"Giang phu nhân khi nào thì trở về, tôi đang chờ bà." Tôi ngược lại muốn xem thử trước mặt Giang phu nhân, các người còn có thể cáo mượn oai hùm như vậy không.



"Nếu Hứa tiểu thư quả thật có việc gấp, chúng tôi có thể xin chỉ thị của thiếu gia." nói xong đã lấy di động từ trong túi ra, bắt đầu bấm số điện thoại.



Tôi cắn răng lại cắn răng, căm phẫn mà xoay người đi trở về.



Trở lại phòng khách, suy sụp ngồi vào ghế sô pha, Tiểu Phượng từ trên lầu chạy xuống, "Tiểu thư tại sao nhanh như vậy đã trở lại ạ? Em mang trà đến cho chị."



Tôi kéo ra vẻ mặt tươi cười, từ chối cho ý kiến, tầm mắt dừng ở điện thoại trên bàn trà.



"Alô, xin chào. Xin giúp tôi tra một chút số điện thoại của Viện an dưỡng Tôn Tước."



" Alô, xin chào. Xin giúp tôi nối máy với phòng 418 của ông Hứa Bảo Sơn. không ở đó? đi đâu rồi ạ? đãxuất viện rồi ư? Sao có thể được? Hôm qua ông ấy còn ở đó mà. Sáng hôm nay? À, tôi hiểu rồi, cám ơn."



Tiểu Phượng cầm ly trà đặt tới trước mặt tôi, cẩn thận hỏi: "Hứa tiểu thư, chị có khỏe không?"



Tôi cười khổ: "Chị không sao." Tôi là đứa ngu dại lớn nhất trên đời này.