Ám Chiến Tâm Huyền
Chương 37 :
Ngày đăng: 00:59 22/04/20
Tôi không hề sợ hãi thật sâu sắc mà nhìn hắn, không biết vì sao, bỗng nhiên lại cảm thấy hắn thực đáng thương. Mất đi em gái, sau đó vì cảm giác tội lỗi mà mất đi lý trí, giống y hệt như một con chó điên cuồng cắn loạn mọi người. Tôi biết ý nghĩ của mình bây giờ thực buồn cười, nhưng mà quả thật đây là lần đầu tiên cảm thấy kẻ khốn nạn là hắn đây ngoại trừ thù hận dị thường ra, vẫn rất đáng tội nghiệp. Tôi vô thức vẫy vẫy đầu, tôi đây bị làm sao thế này? Chẳng lẽ ở cùng một tên điên hồi lâu bản thân cũng muốn biến thành kẻ điên luôn rồi ư?
Sau vài giây tôi tự mình đứng lên đi đến bên giường ngồi xuống.
hắn có vẻ như hơi kinh ngạc, nhưng vẻ mặt giận dữ vẫn không hề thay đổi, từng bước từng bước chân mang theo áp lực kinh hãi mà bước tới.
Tôi vội vàng ngay trước lúc hắn muốn động thủ nói: "Tự tôi cởi quần áo, không cần lại xé nữa. Với cả, tôi cam đoan không phản kháng, không cần lại xoay trật khớp cánh tay tôi. Sau này tôi đều sẽ phối hợp vớianh, chỉ cần anh cảm thấy như vậy là đúng, làm như thế anh có thể hoàn toàn hết giận." Trong lúc nóitôi đã mở dây lưng áo choàng tắm, cởi ra ném áo lên trên bên kia giường, nằm thẳng ngửa người xuống giường. Tôi thật sự sợ cánh tay mình sẽ bị tàn phế, nếu tránh không khỏi bị hắn tra tấn, ít nhất, cần phải thử nếu có thể giảm bớt bị thương hại, thì giảm bớt một chút.
hắn nhất thời không có gì động tác, hình như đang tiêu hóa cử chỉ quái dị và ngôn ngữ khó hiểu của tôi.
Tôi nín thở chờ đợi, tuy rằng không trông cậy vào hắn cứ như vậy mà buông tha tôi, chẳng qua, có thể kéo dài thêm chút xíu thời gian cũng coi như tốt rồi, hy vọng cơn giận của hắn có thể tiêu giảm chút ít. Vừa rồi thời gian dài ngâm nước ấm không phải một chút tác dụng cũng không có, chẳng những để cho tôi có thời gian suy nghĩ rất nhiều chuyện mà còn khiến cho cảm xúc của tôi cũng hoàn toàn trầm tĩnh lại. Đối một tên côn đồ không thể khống chế được cảm xúc của hắn, có lẽ dĩ vãng tôi chọn lựa cách đối kháng và quật cường tất cả đều không thích hợp, lẽ ra tôi lên phải thử xem xét thay đổi thái độ.
hắn chỉ nhíu mi trầm ngâm suy nghĩ một lúc, sau đó vẫn như cũ nghiến răng lạnh nhạt nói: "Tốt lắm, tôi ngược lại muốn xem thử một chút cô sẽ phối hợp với tôi như thế nào, làm sao để khiến tôi vừa lòng." nóixong, xoay người đi nhanh mở cửa ra ngoài.
Tôi lẳng lặng chờ, đầu óc xoay chuyển qua vô số ý niệm trong đầu, nếu như lời nói của Tiểu Phượng làthật, nếu lời Trần Trác nói không phải do lúc tôi hôn mê nghe nhầm, có phải tôi sẽ có lý do trong lòng lưu giữ một chút may mắn và hy vọng xa vời.
Giang Triết Tín rất nhanh đã quay lại, tôi nhìn hộp nhựa quen thuộc trong tay hắn, một chút cũng khônglộ ra thần sắc kinh ngạc, chỉ có âm thầm nắm chặt bàn tay, cắn chặt khớp hàm.
Quả nhiên như tất cả uy hiếp hôm qua hắn nói, hắn phẫn hận đâm kim tiêm chui vào trong da thịt mềm mại nơi hạ thân của tôi, một cơn đau đớn mạnh mẽ đánh úp lại, tôi kéo căng toàn bộ thân thể, đôi môi chỉ một thoáng liền bị cắn sưng lên, nhưng tôi cực lực nhẫn nại không phát ra một chút thanh âm nào, bởi vì tôi không muốn bị hắn bịt miệng, tôi muốn giữ lại để có thể có cơ hội được lên tiếng nói, vẫn còn có công dụng khác.
Tôi có chút khó xử, không biết nên mở lời thế nào, đành phải cố sức nuốt nước bọt.
"Em xem em kìa, cứ gấp gáp như vậy. Chung quy em cũng phải cho con bé thời gian thích ứng chứ." Giang Hoa cười khuyên bảo vợ, nghiên người liếc mắt nhìn tôi một cái.
"Có lẽ là em hơi sốt ruột, con à, đừng khẩn trương. Bác chỉ cảm thấy rất hợp duyên với con, hơn nữa món con làm cho bác ăn hôm qua, cả đêm bác đều suy nghĩ, con thật sự giống hệt như con gái bác, lẽ ra nên gọi bác là Mẹ."
"Triết Tín!" Ngay trước khi Giang phu nhân nói xong Giang Hoa vô tình quay đầu thấy được Giang Triết Tín đang đứng đó.
Giang phu nhân cũng lập tức quay lại nhìn, trên mặt có chút lo lắng.
"Cha, mẹ, chào buổi sáng." Giang Triết Tín trái lại lộ ra gương mặt tươi cười thản nhiên, trấn tĩnh, tiêu sái đến bên cạnh tôi kéo chiếc ghế dựa ngồi xuống, cười nói với tôi: "Sao hôm nay lại dậy sớm như vậy? Mẹ thực sự thích em, đã không chờ kịp bảo em sửa đổi xưng hô rồi. Dù sao sớm hay muộn cũng đều phải sửa, hãy làm cho mẹ vui đi nào."
Tôi còn có thể nói cái gì, lập tức gật gật đầu, nhìn về phía Giang phu nhân tràn ngập cảm kích mở miệng: "Kỳ thật, cháu từ lâu đã coi bác như mẹ cháu rồi. Chỉ là, chỉ là bao nhiêu năm qua không có gọi ai như vậy, cháu.... cháu... Mẹ." Rốt cục âm thanh rất nhỏ cũng ra khỏi miệng.
Giang phu nhân rất vui vẻ: "Con ngoan."
Tôi trên mặt cười, trong lòng lại đang lo lắng, buổi tối lại phải kính cẩn chờ đợi giáo huấn của Giang đại thiếu gia rồi.