Ám Chiến Tâm Huyền

Chương 39 :

Ngày đăng: 00:59 22/04/20


Tôi có hơi hoảng sợ, vốn định mở miệng khuyên giải an ủi, lại không biết nói cái gì, nói như thế nào.



Đột nhiên ở phía sau, bên ngoài cửa thư phòng truyền đến tiếng bước chân, sau đó là tiếng gõ cửa rấtnhẹ. Giang phu nhân vẫn thờ ơ không động.



Căn bản không hề cho tôi thời gian suy nghĩ có nên thay bà lên tiếng trả lời hay không thì cửa phòng đãbị đẩy ra, là Giang Hoa.



"......" Vừa định cùng ông ấy chào hỏi, lại bởi vì do dự không biết phải xưng hô với ông ấy như thế nàothì đã mất đi cơ hội.



Ông ấy phát hiện ra sự khác thường của Giang phu nhân đang quay lưng về phía ông, đi hai bước đến gần, choàng tay qua người Giang phu nhân. Giang phu nhân dường như vẫn không hề có phản ứng. Ngay sau đó, Giang Hoa hơi có chút nghiêm khắc nhìn về phía tôi, không giận tự uy: "Sao lại thế này?"



"Cháu......, mẹ bảo cháu vẽ cho mẹ xem, sau đó, mẹ liền.... mẹ liền... " Tôi chỉ định kể lại sự thật, nhưng cảm thấy ngay cả bản thân mình cũng không quá tin vào toàn bộ sự việc, rất quỷ dị, vượt xa dự đoán của mọi người.



Giang Hoa hiển nhiên đối với câu trả lời này không hài lòng, nhưng ông ấy cũng chẳng quan tâm tôi nữa, ôm thật chặt Giang phu nhân, nhẹ giọng dỗ dành: "Bội Phân, em làm sao vậy? Đừng khóc. Tranh hôm qua em mua đều đã mang đến rồi, anh biết mỗi lần em đều tự mình mang tranh lên, sợ mấy người làmkhông cẩn thận sẽ làm hỏng. anh với em cùng xuống lầu mang lên nhé, được không?"



Giang phu nhân rốt cục có phản ứng, mở to mắt nhìn Giang Hoa, sau đó lại quay đầu nhìn tôi, vô cùng động nói: "A Hoa, chuyện em nói hôm qua không sai chút nào. anh xem thử đi, nhìn hai bức tranh nàyđi."



Giang Hoa sắc mặt thoáng chốc biến đổi, cố gắng ôm lấy Giang phu nhân, không cho bà gần như kích động phát điên, không ngừng nói: "Bội Phân, hãy bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút. Đừng có gấp, được không?"



Sau đó có chút kiêng kị sự có mặt của tôi ở đây, nói với tôi: "Hứa tiểu thư, cô hãy đi ra ngoài trước."


Hơn phân nửa buổi chiều, chúng tôi đều trốn trong thư phòng, xem hết mấy chục cuộn tranh, nhưng đó chẳng qua chỉ là một phần rất nhỏ trong những tác phẩm sưu tập của Giang phu nhân mà thôi.



Xem đến mấy bức sau, hứng thú vẽ tranh của Giang phu nhân đột nhiên tới, dứt khoát trải tấm giấy tuyên thành đặc trưng của bà lên, tự tay vẽ ra. Tôi cũng hưng trí dạt dào chủ động tình nguyện giúp bà mài mực, pha nước.



Giang phu nhân mặc dù hết sức chuyên tâm vẽ tranh, cũng không quên tự truyền dạy lại kỹ xảo hội họa của bà, mà tôi không chỉ đứng một bên được xem thích thú, còn được nghe chỉ tận tường hưởng lợikhông ít, đôi khi cả hai sẽ hiểu ý cùng cười. Ngẫu nhiên, Giang phu nhân cũng kể lại những sai lầm của bà trước đây khi mới bước vào học vẽ tạo ra không ít chuyện cười, trong thư phòng vẫn luôn vang lên tiếng cười nói vui vẻ.



Vô tình bất tri bất giác thời gian đã trôi qua rất lâu, do một ngày mưa dầm, đèn trong thư phòng từ buổi trưa vẫn luôn mở sáng, cũng vì vậy càng làm cho chúng tôi quên mất thời gian.



Lại một đóa mẫu đơn kiều diễm nảy nở trên mặt giấy, đó chỉ đơn giản là Giang phu nhân dễ dàng hạ bút thành hoa, tôi nhìn mãi hâm mộ không thôi, tấm tắc không ngừng tán thán trong lòng.



Giang phu nhân bất chợt kéo tôi đang đứng bên cạnh lại, bảo tôi lấy bút, sau đó cầm tay tôi, ở nơi tiếp giáp, điểm nhẹ, chậm rãi phác thảo, vừa vẽ vừa nói ở nơi nào cần dùng lực nặng chút, ở nơi nào thìngược lại nét mực nên phớt nhẹ nhàng. Tôi chỉ cảm thấy chiếc bút trong tay giống như có sinh mệnh, chỉ trong thời gian nháy mắt, một nụ hoa mẫu đơn khác đang nở rộ cùng với đóa hoa giống nó ở cách đókhông xa.



Tôi nhìn gần như muốn ngây người, không đề phòng Giang phu nhân đột nhiên rút chiếc bút trong tay tôi. Lập tức một đường mực đen tuyền đậm đà nằm ngay giữa lòng bàn tay tôi.



Tôi ngẩn ngơ vài giây mới phản ứng lại, Giang phu nhân đã cười ha ha, âm thanh tiếng chuông bạc ngân vang tựa như một cô thiếu nữ. Bà hoàn toàn tùy tính mà bộc lộ, cứ vậy mà vui vẻ hệt như một đứa trẻnhỏ. Còn tôi cũng bị cuốn hút theo, hoàn toàn quên đi mối quan hệ tế nhị giữa tôi và bà, cứ thế mà theo bản năng kéo dài âm thanh vừa như làm nũng lại vừa như bất mãn kêu lên: "Mẹ à ~~." Sau đó cũng cười ra tiếng.



Giang phu nhân cười vô cùng từ ái đi lên ôm tôi, tôi cố ý giơ cao bàn tay phải dính mực, sợ cọ bẩn quần áo của hai người, sau đó lơ đãng quay đầu một cái, tiếng cười lập tức đột nhiên ngừng lại, tựa như bị ai đó bất ngờ bóp cổ, sau đó chính là tiếng ho rất nhỏ.



Giang Triết Tín liền đứng ở cửa thư phòng, chỉ nhìn chúng tôi chăm chú. Vẻ mặt rung động, ánh mắt mờ mịt âm trầm phức tạp khó có thể nắm bắt. Trong lòng tôi mãnh liệt vang lên tiếng chuông báo động