Ám Chiến Tâm Huyền

Chương 47 :

Ngày đăng: 00:59 22/04/20


Dùng xong điểm tâm, theo thường lệ tiễn bước Giang Triết Tín, hắn vẫn như cũ thờ ơ lạnh nhạt hôn tạm biệt tôi, không chút xíu nào đề cập đến chuyện Hoa Thương, hiển nhiên cũng không để ý, càng không có sinh nghi gì.



Tôi và Giang phu nhân ngồi vào xe, Giang Hoa đứng ở cửa nói: "Bội Phân, hôm nay cho thêm vài người theo cả hai đi. Nơi đó đông đúc, hoàn cảnh hỗn loạn."



Giang phu nhân cười: "Chúng em đi dạo phố, cũng không phải kéo bè kéo lũ đánh nhau, vẫn là chỉ cần hai người bọn họ đi theo giúp em xách đồ là đủ rồi. Sợ nhất là sau lưng kéo theo một đống người, vướng chân vướng tay, chúng em mua sắm cũng chẳng sảng khoái."



Giang Hoa cũng không nói thêm gì nữa, phất phất tay. Hai vệ sĩ lúc này mới vào trong ô tô, lần lượt ngồi vào vị trí lái xe và phụ xe.



Tôi vẫy tay về phía Giang Hoa: "Cha, chúng con đi ạ." Giang Hoa ôn hòa gật đầu.



Xe vững vàng lái ra khỏi cửa lớn, tôi đã chẳng còn sự hưng phấn như ban đầu nữa, ngược lại có chút chán nản, ngoại trừ Giang phu nhân, còn thêm hai người nhìn chằm chằm tôi, làm sao tôi có cơ hội đigặp anh.



Giang phu nhân ngược lại thật bừng bừng hăng hái, suốt dọc đường không người giới thiệu cho tôi nhiều nơi mua sắm độc đáo khác ở quảng trường Hoa Thương, cùng với những kỷ niệm và kinh nghiệm mua sắm ở nơi đó của bà.



Tôi vẫn mỉm cười lắng nghe, liên tục gật đầu, nhưng từ đầu đến cuối lại chỉ nghĩ đến một chuyện khác.



Khoảng chừng nửa tiếng sau, tôi rốt cục nhìn thấy trung tâm thương mại Hoa Thương trong truyền thuyết, cũng là nơi dạo gần đây khiến tâm hồn nhiễu loạn.



Xe đi xuống đường phụ, hướng về phía Hoa Thương ngày càng gần, hạ kính cửa xe xuống, quan sát toàn diện đánh giá chỉnh thể kết cấu Hoa Thương.



Xứng đáng với từ mà Giang phu nhân vừa rồi đã dùng đến "Hàng không mẫu hạm siêu khổng lồ dành cho việc buôn bán", chỉ nhìn vào ngay vẻ mặt bên ngoài của nó liền thấu lộ ra khí phách và hơi thở một vị thiên tử, nhìn đo bằng mắt thường nơi này rộng ước chừng 1000 mét. Xe đã bắt đầu đi dọc theo con đường uốn lượn mà bảng hướng dẫn dừng xe chỉ cho, tôi nhìn thấy hai tòa nhà khách sạn cao tầng phụ thuộc nằm phía sau khu mua sắm chính hiện ra với cùng phong thái, chiều ngang từ nam tới bắc không ít hơn 400 mét.



Tôi chăm chú dán mắt vào nơi phương bắc cao ngất thẳng, xa hơn, cao hơn là tòa khách sạn của khu Hoa Thương, nhìn ký hiệu huy hoàng bắt măt của nó, trong lòng nổi lên một tầng lo lắng. Em đến rồi Bá Văn, cho dù không thể thấy anh, ít nhất có thể được kề bên gần đến như vậy.



Xe giảm tốc, sắp sửa vào bãi đậu xe dưới đất.



Giang phu nhân căn dặn: "Để tôi và Lăng Tịch xuống trước, chúng tôi vào từ cửa chính. anh đậu xe xongthì đến tìm chúng tôi."


Tôi cảm giác được Giang phu nhân ý định nắm chặt tay tôi, nhưng lúc đó đã có người chen vào giữa chúng tôi, vẫn hướng về phía trước mà xông tới. Tay chúng tôi liền buông lỏng ra. Khoảng cách vài người tôi cố gắng nhìn kỹ bà, thấy bà há miệng nhìn tôi hô to "Cẩn thận." Lại bị tiếng gào thét hưng phấn dâng trào xung quanh bao phủ lấy.



Ban đầu tôi vẫn còn nhìn thấy vệ sĩ đang cố gắng tới gần kề bên chúng tôi, nhưng không chịu nổi nhiều người như vậy cứ lập đi lập lại xông thẳng lên trước, đến sau cùng, ngay cả bọn họ tôi cũng không thấy.



Tôi bị đám người xô đẩy một hồi tiến về trước, một hồi sang bên phải, chỉ bằng sức lực của tôi, căn bảnkhông thể chui ra. Tôi chỉ có thể sốt ruột lo lắng.



Đột nhiên một lực mạnh ngay phía trước mở rộng dồn đoàn người sang một bên, một người có diện mạo cực kỳ bình thường nắm lấy cánh tay tôi bắt đầu mang tôi chen lách ra bên ngoài, đám người yểm trợ chúng tôi kéo cùng kéo tay lại, nhìn như là tôi thân không nghe theo sự sai bảo của mình đi theo đám người đó, nhưng tôi biết, tôi buộc phải đi theo anh ta, đây là cơ hội duy nhất. Trực giác nói tôi biết, anhta là người của Bá Văn, tôi phải tin tưởng anh ta.



Người kia mang theo tôi vẫn chen chúc đến bên hông sườn của sân khấu, mới lôi tôi ra khỏi đám người kia. Gần nơi đó cách vài bước chính là cửa thông thoát phòng cháy chữa cháy, anh ta túm lấy tôi chạy ra.



Cửa đằng sau lưng đóng lại, tôi thở dài một hơi. Thoát khỏi bàn tay anh ta, dừng lại hỏi: "anh là ai?"



anh ta rất nhanh trả lời: "Tôi là người của đại thiếu gia. Nhị tiểu thư, xin hãy nhanh chóng theo tôi, đại thiếu gia đang đợi cô."



Nghe cách anh ta xưng hô với tôi, tôi liền hoàn toàn yên tâm. Chỉ có thủ hạ của Trình gia mới có thể gọi tôi là Nhị tiểu thư.



anh ta cực kỳ quen thuộc hoàn cảnh nơi này, lôi kéo tôi dọc theo cầu thang từ trên xuống dưới, lại đi quamột hành lang dài thông nhau giữa khu mua sắm và khách sạn, tôi rất nhanh liền thấy mình đã ở bên này khách sạn.



anh ta vẫn như cũ đưa tôi chạy vào cầu thang, nhìn đến ký hiệu số 4 ở cửa cầu thang phòng cháy chữa cháy, chúng tôi đẩy cửa đi ra.



Tôi thở hổn hển, nhưng mà vẫn kém xa so với nhịp tim đập kịch liệt càng làm tôi có loại cảm giác khẩn trương muốn hít thở không thông. trên tấm thảm hành lang màu đỏ, tôi đuổi theo từng cánh cửa trong lòng mặc niệm con số trên đó, 411,409,407,405,403!



Tôi tin chắc tấm thảm dầy đã tiêu trừ đi tiếng bước chân của chúng tôi, nhưng khi tôi vừa đứng lại, cửa lập tức mở ầm ra từ bên trong.



Tôi không kịp thấy rõ cái gì, đã bị cuốn vào trong lồng ngực ấm áp quen thuộc vô cùng, ôm chặc như vậy, giống như chỉ buông lỏng ra thôi, đối phương sẽ biến mất.



Trong xoang mũi là mùi hương quen thuộc đến chết cũng không quên, chính là mùi thuốc lá mạnh mẽ đặc biệt, lấn át hương nước hoa thoang thoảng xa xa, hẳn đã hút nhiều thuốc hơn rồi đây. Tim tôi mộtcơn co rút đau đớn, nước mắt không tiếng động nhỏ giọt rơi xuống.