Ám Chiến Tâm Huyền

Chương 69 :

Ngày đăng: 00:59 22/04/20


Editor: ton ton



Bên trong một mảnh tĩnh lặng, tôi biết sắc mặt mình so với Hứa Bảo Sơn cũng không tốt hơn bao nhiêu, chính xác mà nói, quả thực xấu hổ vô cùng hận không thể quỳ xuống mà xin tội. Tôi chỉ viết ra chuyện tự mình biết được, chỉ nói cho Hứa Bảo Sơn ân oán hai nhà Giang - Trình, nhất là chuyện Giang Thư Duyệt gặp phải, để ông hiểu được đây là nguyên nhân căn bản Giang Triết Tín trả thù. Nhưng tôi cũng không cố ý tẩy sạch bản thân thanh minh mình cũng là một người bị lừa gạt, người bị hại trong toàn bộ âm mưu này. Nếu Hứa Bảo Sơn từ đó mà chán ghét, khinh bỉ tôi thì tôi tuyệt không ngoài ý muốn, cũng sẽ không biện giải cho bản thân mình.



Tôi che trước người Hứa Bảo Sơn, trên gương mặt ông sự khiếp sợ, phẫn nộ, thống hận, cùng với nỗi thất vọng to lớn đều rơi vào mắt tôi.



Ông chậm rãi nhắm mắt lại, hai tay đều đang run rẩy. một lát sau, ông lần nữa mở mắt ra, sắc mặt trầm trọng nói: "Nhìn chữ của con, cha nhớ đến rất nhiều chuyện đã lâu trước kia. Cha nhớ lại mẹ con, nhớ mẹ con từng hỏi qua cha rất nhiều câu Tại sao vậy, lúc ấy cha cũng rất mờ mịt, hiện tại rốt cuộc đã hiểu được."



"Cha..." Tôi chần chờ gọi ông, trong lòng biết bản thân không xứng, nhưng giờ là giai đoạn vô cùng đặc biệt, tôi khẩn cầu nhìn ông, "Người đừng khổ sở, con... con..." Tôi nghẹn lời, cũng không còn cách nào nói tiếp được.



"Cha mệt rồi. Hai người ra ngoài trước đi." Hứa Bảo Sơn thản nhiên nói, "Bài từ này cha giữ làm kỷ niệm." nói xong ông xếp nhỏ giấy Tuyên Thành lại tiện tay nhét ở dưới gối.



"Cha," Tôi vừa mới mở miệng, ông liền khoát tay ngăn tôi tiếp tục nói.



"Cha chỉ là bỗng nhiên rất tưởng niệm mẹ con." Ông mỏi mệt nói, "Cha muốn nghỉ ngơi một chút, không cần lo lắng cho cha." nói xong ông quay lưng về phía chúng tôi nằm xuống.



Tôi yên lặng thu dọn bút mực, trong lòng rối loạn cất bước ra khỏi phòng. A Cường theo sau đi ra, "Hứa tiểu thư, cô có phải về phòng nghỉ hay không? Hoặc là có căn dặn nào khác?"



Tôi không hé răng, trực tiếp trở lại căn phòng trước kia từng ở, thật mạnh đóng cửa lại.



Trong phòng được quét tước thực sạch sẽ, trên giường trải một tấm drap giường mới, tôi nhào lên vùi mặt vào trong gối, tủi thân và khổ sở dâng trào, nước mắt nhòe thấm vào gối. Tôi đáng ra phải nghĩ đến kết quả này, có lẽ tôi không nên nói sự thật cho Hứa Bảo Sơn, không nên để ông phải chịu đựng đả kích đau đớn như vậy.



Tôi cứ duy trì tư thế này không hề nhúc nhích, không rõ qua bao lâu, A Cường đến gõ cửa, tôi cử động cơ thể mới phát giác trời đã tối rồi. Tôi lấy lại tinh thần ra khỏi phòng, A Cường vẫn chờ trước cửa.



"Chuyện gì?" Tôi hỏi.



"Cơm chiều đã đưa tới, ông Hứa nói không đói, vậy cô..."



Tôi không đợi anh ta nói xong, đã chạy đến cửa phòng ngủ Hứa Bảo Sơn, nhẹ gõ hai cái: "Cha à, là con. Con vào được không?"



"Cha không đói, con cứ ăn đi. Để cha yên tĩnh một lát." Giọng Hứa Bảo Sơn truyền ra, bình tĩnh lãnh đạm.
"Vậy tại sao cho đến giờ con vẫn còn cứ một mực gả cho Giang Triết Tín?" Hứa Bảo Sơn lộ ra thần sắc khó hiểu.



"Bởi vì Giang phu nhân, bà bị bệnh nan y, bà rất yêu thích con, đối tốt với con như vậy, con thực lòng cảm kích bà. Bà cố ý muốn con và Triết Tín nhanh chóng kết hôn, con vì muốn bà được an tâm mới đồng ý cùng Giang Triết Tín làm vợ chồng trên danh nghĩa, Giang Triết Tín đã hứa với con về sau sẽ thả con đi."



Hứa Bảo Sơn hơi lộ vẻ xúc động, "Cha hiểu được. Con có thể làm được đến bước này cũng thực không dễ dàng gì."



"Hơn nữa," Tôi nói tiếp, "Cha, Giang phu nhân biết thủ đoạn mà Trình Quan Bác quen dùng, bà chỉ nói mình con biết chuyện có một số tiền rất lớn do cha chồng của bà để lại, bảo rằng chờ khi bà mất, muốn con trong lúc Giang Triết Tín gặp nguy nan sẽ dùng số tiền khẩn cấp này giúp đỡ. Con không cách nào cự tuyệt bà đành phải đồng ý. Nhưng con quyết tâm chờ khi bà...., con liền lập tức rời đi. Chuyện về khoản tiền này, người có thể giúp con không?" Ông giờ đây là người duy nhất tôi tin tưởng, tôi cuối cùng đã nghĩ ra làm sao để giải quyết vấn đề này.



"Điều này......, con ý muốn chờ sau khi con rời đi, để cha thay con chuyển giao cho hắn ta?" Hứa Bảo Sơn cũng có chút do dự.



"Dạ." Tôi khẩn cầu ông, "Cha, hiện giờ con chỉ tin tưởng duy nhất mình cha, con biết cha tức giận Giang Triết Tín hiểu lầm cha, cũng bởi vậy mà gây thương tổn đến cha, nhưng xin cha hãy nể mặt Giang phu nhân, hoặc cho rằng đây là đang giúp con một tay đi, được không ạ?"



Hứa Bảo Sơn suy tư một lát nói: "Đêm qua cha suy nghĩ rất nhiều, kỳ thật cũng thông suốt hết, cha không hề giận Giang Triết Tín vô lễ với cha, nên biết rằng mất đi người thân là chuyện đau đớn đến nhường nào, hơn nữa còn là một đứa nhỏ đáng yêu như vậy. Tuy rằng cha không biết rõ chuyện, nhưng hắn ta cũng không biết. Mà cha xác thực là đã thay Trình gia nuôi lớn con gái, Giang Triết Tín giận chó đánh mèo cha cũng là lẽ tự nhiên."



"Vậy người đồng ý với con?" Tôi tràn ngập hy vọng nhìn ông.



"Được rồi. Cha đồng ý với con. Nếu tương lai thực sự cần cha ra mặt, cha nhất định sẽ giúp con." Ông gật đầu, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, biến sắc nói: "không đúng, hắn ta có biết chuyện con không phải là Hứa Lăng Tịch thật sự không?"



Tôi miễn cưỡng cười lắc đầu: "Đừng nói cho anh ta biết, dù gì sau này con cũng rời đi. Cần gì phải gây thêm chuyện rắc rối mới nữa chứ? Chẳng lẽ còn muốn anh ta tìm bằng được Hứa Lăng Tịch thật sự về mà trả thù sao?"



Hứa Bảo Sơn thương tiếc nhìn tôi, nửa ngày mới thở dài thật sâu, hối hận không chịu nổi nói: "thật sự là nghiệp chướng, cha cũng là đồng lõa đã hại con."



"Cha, xin người đừng nói vậy. Có người chịu giúp đỡ con, về sau con không cần phải sợ hãi nữa. Cám ơn người." Tôi rơi lệ nói, vì đã quá nhiều ngày rồi, tôi cuối cùng có thể thoải mái một ít, đây là trời cao cho tôi lối thoát sao?



"Sau này có cha giúp đỡ con, con gái." Ông an ủi tôi.



"Cha, còn có một việc, con từng nghe được một cái tên, là Steven, hắn ta hình như là người xã hội đen ở Mĩ, con không chắc lắm. Có lẽ hắn ta sẽ gây bất lợi cho Giang thị, chúng ta có biện pháp nào để cảnh báo trước cho Giang thị nhưng vẫn không khiến bị hoài nghi hay không?"



"Để cha suy nghĩ." Hứa Bảo Sơn trở nên trầm mặc.