Ám Chiến Tâm Huyền

Chương 71 :

Ngày đăng: 00:59 22/04/20


"Lăng Tịch!" Giang Triết Tín ôm sát tôi, hơi nhíu mi.



Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, trong óc tràn ngập hỗn độn và choáng váng đang tranh đấu, trước mắt mênh mông sương mù. Ngắn ngủi vài giây sau, mặt tôi giãn nở nụ cười, nhìn hắn cong lên dáng vẻ tươi cười ngọt ngào cực điểm, "Triết Tín," thanh âm yếu ớt của tôi đầy ắp mềm mại, ánh mắt mê ly, "Đầu em choáng quá. Em như nhìn thấy hai anh luôn." Tôi cười khẽ, đưa tay trái thăm dò vuốt ve cái cằm đang căng thẳng của hắn.



Chân mày Giang Triết Tín sau một khắc giãn ra, trong mắt hiện lên một tia dao động, tiếp theo đó toát ra ánh ấm áp dịu dàng. hắn than nhẹ: "đã nhắc nhở em rồi mà em vẫn cứ uống nhiều. cô bé ngốc." Giọng nói trầm thấp tràn đầy sủng ái và bất đắc dĩ.



Chung quanh truyền đến tiếng mọi người cười vang.



"Các vị," Tiếng nói pha lẫn ý cười của Giang Triết Tín vang lang lảnh, lần nữa kéo tôi dựa sát hơn vào lòng hắn: "Tửu lượng Lăng Tịch thật sự có hạn, rượu tiếp theo đây tất cả đều do tôi uống thay. Nhằm biểu lộ thành ý, tôi tự nguyện chịu phạt, các vị uống một ly, tôi uống gấp đôi."



Mọi người ồn ào trầm trồ khen ngợi, có người cầm chai rượu chạy sang rót đầy ly cho Giang Triết Tín, quả nhiên Giang Triết Tín hào sảng ngửa đầu uống cạn, không khí vì vậy mà càng sinh động thân thiết hơn. Bọn họ vây lại trêu ghẹo, khen ngợi Giang Triết Tín thương yêu cưng chiều tôi. Tôi mềm mại dựa sát vào hắn, mặt đầy vẻ xấu hổ, nụ cười tươi tắn dào dạt hạnh phúc.



Xuyên qua bức tường người, tôi nhìn thấy Trình Bá Văn cứng ngắt đứng ở một chỗ, ánh mắt anh ta phức tạp nhìn tôi, biểu tình không che giấu được lộ ra sự ghen tị và không cam lòng. Suốt thời gian dài tôi vẫn duy trì nụ cười thật tươi, trầm tĩnh chăm chú nhìn anh ta, ẩn chứa một tia cảm giác khoái trá trả thù trộn lẫn trong cơn đau đớn lòng.



Giang Triết Tín ôm tôi đi xuống tiếp một bàn, trong nháy mắt khi xoay người, tôi nhìn thấy Bá Văn giống như trút giận ngửa đầu uống sạch ly rượu đang cầm trong tay, vẻ mặt không giấu được mất mát. Đáy lòng tôi âm ỷ sinh ra chút hy vọng, anh ta vẫn còn quan tâm đến tôi chăng, anh ta vẫn còn tình cảm với tôi, trong lòng tôi đã dễ chịu hơn chút ít.



Những lượt kính rượu sau đó ngoại trừ một mình Giang Triết Tín gánh chịu, trên cương vị phù rể Nghiêm Đồng đã an trí tốt một phù dâu, cũng là vị hôn thê của anh ấy, đồng thời đến giúp đỡ chắn rượu.



Khách khứa ăn uống náo nhiệt vui vẻ, tiệc cưới kéo dài hơn một giờ đồng hồ, hai phía khách lẫn chủ mới hoàn toàn vui vẻ mà kết thúc. Khách khứa lục tục ra về, cuối cùng chỉ còn lại có người nhà tụ họp ngồi cùng nhau.



Xem ra, Giang Hoa đối với Hứa Bảo Sơn vẫn có khúc mắc, chẳng qua do có Giang phu nhân ở đây mới duy trì vẻ ngoài mặt thân thiết hòa khí. Hứa Bảo Sơn ngược lại rất thẳng thắng tự nhiên, mặc dù vẫn như trước không cố ý thân thiện, nhưng không hề lạnh lùng và chống đối như trong quá khứ, chỉ ngồi nhẹ giọng cùng trò chuyện với Giang phu nhân, có hỏi liền đáp.



Chúng tôi đều lo lắng Giang phu nhân thân thể mệt nhọc, nhưng tinh thần của bà vẫn tốt, nhất định không chịu về phòng ngủ nghỉ ngơi, buộc Giang Triết Tín và tôi phân ra ngồi hai bên của bà, cầm tay chúng tôi đặt lên nhau ở một chỗ.



Giang phu nhân nói: "Sau này các con phải tương thân tương ái, sống thật hạnh phúc. Mẹ coi như có thể yên tâm rồi." Lại nói với Hứa Bảo Sơn: "Ông Hứa, cám ơn ông đã dạy dỗ Lăng Tịch tốt như vậy. Tôi đã nghe ngóng qua về thái độ đối nhân xử thế của ông, hết sức khâm phục sự chính trực và hòa nhã của ông, Triết Tín đứa nhỏ này tính tình có đôi khi nóng nảy hấp tấp, về sau không tránh khỏi sẽ làm ra chuyện lỗ mãng, A Hoa sợ là không quản nó được, tôi vẫn là muốn nhờ cậy ông thông gia để ý nó nhiều thêm chút, cho nó nhiều lời khuyên."



"Mẹ......" Gò má Giang Triết Tín mang theo chút đỏ hồng, miệng đầy mùi rượu, nhưng tinh thần như cũ không có chút dáng vẻ say rượu, nghe được lời Giang phu nhân nói, không nhịn được thốt lên, rõ ràng không phục.



"Giang phu nhân đã nhắc đến, tôi quả tình có đôi chỗ lo lắng, không biết là ở đây có thể hay không bàn luận ít nhiều?" Hứa Bảo Sơn trầm ổn thành khẩn, không có chút ra vẻ cậy già lên mặt.
Bác sỹ nói, bà là thuộc loại bệnh bạch cầu cấp tính điển hình, tốc độ phát bệnh rất nhanh, thời gian sau này đã không còn nhiều nữa.



Giang Hoa không giây phút nào không ngồi bên cạnh bà, ngắn ngủi ba ngày, thì đã già nua tiều tụy đi rất nhiều. Chúng tôi lặp đi lặp lại khuyên nhủ nhưng không có hiệu quả, rốt cuộc ở ngày thứ năm, ông ấy cũng ngã bệnh. Bác sỹ kiểm tra, bảo do thương tâm quá độ, tâm sức lao lực quá độ, nhưng cũng nhắc nhở chúng tôi, tim của ông ấy không tốt lắm, sau này phải tránh để mệt mỏi.



Giang Triết Tín cũng không còn để mặc kệ nữa, chỉ cho phép Giang Hoa trông chừng Giang phu nhân ban ngày, buổi tối buộc cưỡng chế ông ấy phải nghỉ ngơi, vì thế, hai cha con suýt nữa bất hòa.



Từ ngày đó trở đi, hàng đêm tôi liền ở bên cạnh trông chừng Giang phu nhân. Giang Hoa nói, Giang phu nhân cả đời thích sạch sẽ. Thời tiết hiện giờ nóng nhiệt, tôi liền một ngày hai lần lau mình cho Giang phu nhân, buổi sáng một lần, đêm khuya lại lau một lần, tóm lại là phải luôn để cho bà khô thoáng mát mẻ.



Thân thể Giang phu nhân gầy yếu với tốc độ cực nhanh, hầu như mỗi lần lau mình cho bà đều có thể cảm nhận được sức lực sinh mệnh của bà ngày sau so với ngày trước càng thêm trôi tuột đi ít nhiều.



Tôi nhẹ nhàng đắp chăn kín cho bà, thả chiếc khăn mặt cuối cùng vào chậu nước mang đi rửa sạch. Luồng nước từng chút rơi vào bồn, lần nữa ngẩng đầu lên, Giang Triết Tính đã im ắng đứng trước mặt tôi. hắn rõ ràng cũng gầy đi rất nhiều, đôi mắt đỏ ngầu, quầng thâm rõ rệt dưới khóe mắt sâu hoắc chứng tỏ hắn đã lâu không ngủ đủ giấc.



hắn chăm chú nhìn tôi, trong ánh mắt tràn ngập cảm tình, "Lăng Tịch, vất vả cho em. Để chị Chu trực đêm đi." không biết đây là lần thứ mấy hắn nói như vậy.



Tôi lắc đầu, tôi chỉ mong ở những ngày tháng cuối cùng của Giang phu nhân bầu bạn bên bà nhiều thêm chút ít, dốc hết lòng cho bà. Đây chính là mục đích duy nhất của tôi. Chắc chắn trong tương lai tôi sẽ cô phụ tín nhiệm và phó thác của bà, tôi chỉ có thể dùng cách này mà hồi báo lại cho bà.



"anh cũng rất muốn ở cạnh mẹ, cùng với em..., nhưng gần đây thật sự quá bận." Đôi mày hắn nhíu lại một chỗ, nhỏ giọng giải thích, "Hạng mục mới của công ty xảy ra vấn đề, cổ phiếu Giang thị mấy ngày nay giảm mạnh thất thường mấy chục điểm,... Quên đi, nói em cũng không hiểu. Sức khỏe của cha cũng không tốt, vào lúc này anh không thể lại làm cho ông lo lắng, càng không thể để công ty sụp đổ mất."



Lòng tôi căng lên, Trình Bá Văn đã bắt đầu hành động rồi ư? Tôi quay đầu nhìn Giang phu nhân đang nằm an tường trên giường, tâm tình hỗn loạn mâu thuẫn không dứt, tôi phải nói ra chuyện tài chính hiện tại cho hắn sao? Giang phu nhân, người mau tỉnh lại đi, van cầu người, con không biết phải làm thế nào nữa.



"Lăng Tịch?" hắn gọi tôi hoàn hồn, lau nước mắt cho tôi, "Tại sao khóc? Đừng lo, chuyện vẫn còn chưa đến nỗi không thể cứu vãn nổi. anh đều đã giải quyết rồi. Chỉ là cực khổ cho em."



Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, tránh tay hắn đi, "anh nhanh đi nghỉ ngơi đi. Ngày mai anh còn phải đi làm nữa mà? Ở đây có tôi rồi." Tôi thản nhiên nói.



hắn nâng cằm tôi lên, nhìn sâu vào trong mắt tôi, "Lăng Tịch, anh đã suy nghĩ rất lâu, anh... trịnh trọng nghiêm túc xin lỗi em vì những tổn thương đã gây cho em trước kia." hắn cố sức nói, "anh muốn, được em tha thứ."



Tôi nhìn hắn thật lâu sau, cuối cùng vẫn là lắc đầu, "Tôi đã không còn nghĩ đến những chuyện đã qua, anh cũng đừng nên suy nghĩ nhiều. Tất cả đều sắp kết thúc rồi."