Ám Chiến Tâm Huyền

Chương 9 : Cuộc sống nô lệ

Ngày đăng: 00:58 22/04/20


Editor: ton ton



(Về cách xưng hô nhân vật, khi ở cạnh người khác hoặc lúc bình thường nam, nữ chính sẽ xưng hô thân mật "anh, em" hoặc "tôi, em" còn những đoạn ngược thì sẽ là "tôi, anh" hoặc "tôi, cô". Có vẻ hơi loạn nhưng tui thấy như vầy thích hợp hơn ^.^)



Tôi ngồi trong một quán cà phê nhỏ, bình thường ít người biết đến ở khu phía tây, trước mặt là một bình hồng trà lạnh. Từ lúc bước vào nơi này đến giờ đã gần hai tiếng đồng hồ, nước trà trong chiếc bình thủy tinh vẫn không hề vơi xuống thấp hơn một phần ba.



Tôi không khát, tôi chỉ muốn ra ngoài đi lại một chút, muốn dựa vào song cửa sổ ở đây phơi mình dưới ánh nắng.



Khế ước lần thứ hai cuối cùng minh xác thân phận của tôi, tuy rằng có sỉ nhục hơn, nhưng cũng biểu lộ rõ ràng không bị xem là phạm nhân, vì thế Giang Triết Tín khai ân, tôi có thể thỉnh thoảng ra ngoài đi dạo một mình.



Nói "một mình", là riêng chỉ Giang tổng tài không có ở bên cạnh, cũng không phải nói không có người khác đi theo. Tỷ như giờ phút này, ngay phía sau tôi còn có hai tên vệ sĩ trung thực, chặt chẽ chú ý nhất cử nhất động của tôi. Đồng thời nghiêm khắc hạn chế từng người một có khả năng lại gần bàn của tôi trong vòng bán kính một mét, ngay cả nhân viên phục cũng không ngoại lệ, mỗi lần chỉ có thể đem ấm và tách trà nhờ tay bọn họ đặt trước mặt tôi.



Cũng may quán cà phê này thời gian qua khách cũng không nhiều, so với những con mắt tò mò của mọi người ở các hội sở cao cấp thì với vài ánh mắt nhìn lắm lét tôi vẫn còn chấp nhận được. Nơi này an tĩnh, vắng vẻ, không làm người khác chú ý, không phải nơi hội họp, nghỉ ngơi của những cậu ấm, cô chiêu danh gia giàu có, cũng chính vì như thế nên vô cùng hợp ý tôi.



Giang Triết Tín nói, Lăng Tịch, cô bao giờ cũng vượt ngoài dự đoán của tôi.



Tôi chỉ có thể cười khổ, nếu ngày nào đó hắn cũng giống như tôi bị lưu lạc đến tình trạng này, tôi cũng muốn xem thử liệu rằng hắn vẫn còn có thể ngẩng đầu ưỡn ngực trong đám đông ở các câu lạc bộ tư nhân, nhận được sự chú ý của tất cả mọi người. Nhưng có lẽ hắn thật sự là một ngoại lệ, tựa như trên phương diện tính cách của hắn tuyệt đối không giống với người thường.



Ánh dương ấm áp dần dần lệch khỏi quỹ đạo, lộ ra chút dấu hiệu mặt trời chiều ngã về tây, tôi nhìn đồng hồ, hơn năm giờ. Tôi đứng dậy, lập tức có người giúp đẩy ghế ra. Tôi cầm ví tay, lấy ra số tiền mặt gấp 20 lần tiền trà đặt lên bàn, chậm rãi bước ra cửa.



Trông coi quán là một phụ nữ trung niên, vẫn giống như lúc trước, vừa thấy tôi đứng dậy, chị ta liền từ trong quầy bar bước đến, giành đứng ở cửa kéo rèm cho tôi, cười nhiệt tình một cách dị thường: “Tiểu thư đi thong thả. Lần sau lại đến a.”



Tôi cười nhẹ, đi ra ngoài cửa lớn. Chẳng qua đến đây bốn lần, chị ta đã không còn e ngại nhóm vệ sĩ nữa. Còn nhớ rõ lần đầu tiên, chị ta trông thấy tư thế chúng tôi ngay cả tiền trà cũng không dám lấy nữa.



Nhiệt độ bên ngoài vẫn còn rất nóng, mới từ phòng máy lạnh đi ra, tôi nhịn không được che miệng hắt xì một cái. Lập tức một người cầm khăn tay đưa lên: “Hứa tiểu thư, vẫn là lên xe thôi.”



Tôi nhận khăn tay, lại lắc đầu: “Không xa lắm, tôi muốn đi bộ về. Mọi người không cần đi theo.” Kỳ thật nói cũng vô ích, bọn họ sẽ không buông tha. Chẳng qua là thói quen khách sáo của tôi thôi.



Đây là lần đầu tiên tôi nổi lên ý niệm hứng thú muốn đi bộ trở về, một người đằng sau liền lấy điện thoại ra, trong lòng tôi cười lạnh, làm bộ như không phát hiện, tiếp tục tự di chuyển về phía trước.



Bọn họ mù quáng đi theo phía sau. Rất nhanh, người nọ thu hồi điện thoại, hướng về phía ô tô phất phất tay, chiếc xe vượt qua chúng tôi, dậm chân ga chạy đi.



Thoạt nhìn cảm thấy khoảng cách nhau không quá xa, nhưng chính xác đi bộ trở về khu nhà vẫn tốn hơn bốn mươi phút. Tôi quên mất, đôi giày tôi đang mang là giày da có gót cao mười phân.



Vệ sĩ vừa cắm chìa khóa vào cửa thì nó đã được mở ra từ bên trong.




”Lăng Tịch, cô luôn lãnh đạm như vậy.” Giang Triết Tín thở hào hển vỗ về chơi đùa bộ ngực tôi.



Đối với sự chỉ trích của hắn, tôi không lời nào để nói. Tôi một lần nữa cắn môi.



Đầu ngón tay lạnh lẽo đi vào giữa hai chân tôi, tách đôi cánh hoa của tôi ra, vân vê nhào nặn hạt châu ẩn giấu trong đó. Cảm giác kỳ dị bắt đầu nổi lên, cùng với đau đớn trên thân mình trộn lẫn vào nhau, khiến tôi không biết phải làm gì.



”Thoải mái sao? Kêu đi ra.” Hắn ác ý tăng thêm động tác.



Nếu mỗi lần hắn không phải cưỡng cầu như vậy, có lẽ tôi sẽ không chống đối như thế. Nhưng đó là mệnh lệnh của hắn, khiến tôi cảm thấy nhục nhã gấp bội, tôi không thể phục tùng.



Vài giây sau, ngón tay hắn dừng lại, không tiếp tục trêu đùa tôi nữa, mà áp xuống trên cánh hoa của tôi. Trong lòng tôi căng thẳng, chỉ kịp kéo căng hai đùi, hạ thân chính là một cơn đau nóng rát.



Hắn đem sáp nến tích tụ nãy giờ một cổ trút hết vào trên cánh hoa và hạt châu ở hạ thân tôi!



Tôi không dám hô hấp, tất cả mọi cảm giác đều tập trung ở giữa hai chân. Trên mặt toàn bộ là nước mắt.



Hắn cho tôi thời gian, để tôi trọn vẹn lĩnh hội nỗi thống khổ ngập chìm.



Miếng che mắt được tháo ra, hắn lau nước mắt tôi đi, từ trên cao nhìn xuống tôi, trong đôi mắt hắn là ngọn lửa màu đen: “Hãy thể hiện nhiệt tình của cô ra với tôi. Nếu không, liền đau đến chết đi.”



Tôi nhìn hắn, chậm rãi lắc đầu, tôi không thể. Nhiệt tình của tôi toàn bộ đều đã cho người khác mất rồi.



"Người kia" nói, Lăng Tịch, em thật là một vật nhỏ đầy nhiệt tình, chung quy làm cho anh muốn thôi mà không được, yêu không đủ.



Giang Triết Tín cười lên, nụ cười tao nhã, không cho là đúng. Hắn xoay người cầm lấy roi da trên đầu tủ cạnh giường, dồn dập đánh xuống.



Tôi giãy dụa kịch liệt, kéo toàn bộ chiếc giường sắt lớn rung lắc cả lên.



Roi đánh lần lượt từ trên xuống dưới, khiến cho đám sáp nến đã khô cứng bị đánh tróc đi mất, thẳng đến giữa hai chân tôi.



Nó không chỉ là đau, so với sự đau đớn vừa rồi, loại đau đớn này là nỗi đau xé rách thân thể, nghiền nát, hủy diệt xương cốt.



”A!!!!......” Tôi nghe được tiếng khóc thét bi thảm, nhưng lại không nhận ra được đó chính là âm thanh của bản thân mình.