Âm Đại Nhân

Chương 1 :

Ngày đăng: 01:33 22/04/20


“Thẩm Kì Kì, cha con gọi con tối nay về nhà ăn cơm……”



Một giọng nói nữ tính dễ nghe lạnh lùng từ ống nói bên kia thổi tới.



Thẩm Kì Kì sửng sốt, vội vàng lẩm nhẩm lịch làm việc trên bàn, nghĩ cái lý do để có thể không cần về nhà.



Bên kia giống như biết rõ ràng cử động của cô, vẫn tiếng nói lạnh lùng đó: “Dừng lại cho mẹ!”



Ặc, đầu ngón tay cô cứng đờ.



“Mẹ đại nhân cũng đã lên tiếng, con gái nào dám không theo?” Thẩm Kì Kì vội vàng cười cười.



“Hừ.” Mẹ quả quyết treo điện thoại.



Thẩm Kì Kì ủ rũ ngồi phịch lên chỗ ngồi của mình.



“Kì Kì, Kì Kì, không phải sợ! Tớ cùng về ăn cơm với cậu!” Minh Tú ngồi đối diện lập tức ló đầu ra từ màn hình (của máy tính), hai mắt sáng long lanh.



“Tiểu thư Minh Tú, nếu cậu muốn ăn đến vậy, giờ cơm trưa đã đến, mời cậu nhanh đi ăn.” Thẩm Kì Kì lườm cô ấy một cái.



“Ôi, cho người ta tới một lần mở mang tầm mắt đi, có sao đâu……” Minh Tú nói nhỏ ngồi lại chỗ.



“Này! Nhà tớ mở vườn thú chắc?” Thẩm Kì Kì vừa tức giận vừa buồn cười.



“Đi thôi đi thôi, đi ăn cơm.” Minh Tú lấy ví tiền ra, đứng lên đóng màn hình máy tính.



Ánh mắt Kì Kì lướt về phía bản thảo chuyên đề đặc biệt viết được một nửa của mình, nhẹ nhíu hàng lông mày đẹp.



“Cậu đi ăn trước đi! Không cần chờ tớ, tớ còn hai đoạn nữa liền xong, giải quyết nó xong đã hẵng nói.”



“Chịu khó vậy?”



“Cậu dám không chịu khó sao?” Thẩm Kì Kì liếc cô ấy một cái thật sâu.



Minh Tú trong lòng nhất thời bi ai. “Ai! Xem ra tiền đồ của tổ biên tập chúng ta đúng là bấp bênh à! Được rồi, có muốn tớ mua gì mang về cho cậu không? Không cần? Vậy cậu tiếp cố gắng, cơm nước xong tớ sẽ về chiến đấu tiếp.”



Thẩm Kì Kì vẫy tay tiễn bước đồng bọn cách mạng cùng tổ duy nhất.



Vì sao tổ biên tập đang bị bấp bênh?



Tất cả chuyện này, phải bắt đầu nói từ bối cảnh của công ty bọn họ.



“Du Lượng” là một công ty đưa cổ phiếu ra thị trường, vô cùng quy mô, Kì Kì công tác trong đây đã bốn năm. Vừa tốt nghiệp đại học cô liền thi vào được, lúc đầu còn khiến không ít bạn học tốt nghiệp nhưng lại thất nghiệp ghen tỵ.



Bản thân tổng giám đốc công ty bọn họ – Tôn Lượng là con trai hào môn thế gia, cha đẻ của “Tập đoàn tài chính Tôn thị” trong bảng xếp hạng tài phú ở Đài Loan dù không có trong tốp 3, cũng sẽ không rơi ra ngoài tốp 5. Sự tình hỏng ở chỗ, Tôn lão đổng là một phú hào cực kì truyền thống, cũng chính là mọi việc đều coi trong môn đăng hộ đối, nhưng cố tình đứa con thứ Tôn Lượng ông ta yêu thương nhất lại không nghe lời, dám yêu thương đứa con gái của ông chủ một quán ăn nhỏ.die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on



Vì đứa con dâu “không trèo lên nổi mặt bàn”* con trai muốn kết hôn này, cha con hai người ầm ỹ quyết liệt, cuối cùng Tôn Lượng cũng không nhiều lời, dứt khoát ra ngoài tự lập địa vị, cũng chính là “Tập đoàn Du Lượng” chỗ cô đang làm đây.



*chỉ sự thấp kém, khiến người khác xem thường.



Tôn lão đổng vốn nghĩ rằng, cả đời con an nhàn sung sướng, xuôi gió xuôi nước, sao có thể ăn khổ tự gây dựng sự nghiệp được? Khẳng định không bao lâu liền cùng đường bí lối, trở về cầu xin tha thứ với mình. Lại không nghĩ tới ông chủ của Kì Kì cũng quá không chịu thua kém, cho dù có bị cha chèn ép phía dưới, vẫn khiến các cổ đông tin tưởng hắn, thành lập “Tập đoàn Du Lượng”, thậm chí mười năm gần đây kinh doanh bắt đầu khởi sắc.



Sự việc chuyển biến ở hai năm trước, Tôn lão đổng đột nhiên trúng gió, cứ như vậy ngã xuống.



Mắt thấy mấy cô con gái ở bên người, một đám hoàn khố bại gia*, không đứa nào có chí tiến thủ, mà đứa duy nhất không chịu thua kém kia lại bị chính mình đá ra khỏi cửa. Trước giây phút sinh tử, lão đổng rốt cục giác ngộ, chủ động gọi đứa con rời nhà trở về. Sau một phen nói chuyện, cha con hai bên rốt cục giải hòa.



*đại khái là chỉ biết hưởng thụ, không chịu làm việc



Nếu đã giải hòa, Tôn Lượng đương nhiên phải trở về gánh vác sự nghiệp cha để lại.



Nhưng, hắn trở về Tôn thị, “Du Lượng” một tay mình sáng lập làm sao bây giờ? Tuy rằng trong công ty có một đống quản lý chuyên nghiệp, không cần tổng giám đốc ngày ngày ở công ty trấn giữ, nhưng Tôn lão đổng ở trên giường bệnh lại có tâm tư của riêng mình.



Sự nghiệp bên ngoài của con trai, nói thực ra, vẫn là “Tai họa ngầm” trong lòng ông ta. Một mặt, điều này đại biểu nếu ngày nào đó con trai khó chịu, tùy thời vỗ tay liền có nơi để đi; Mặt khác, “Du Lượng” là phần lãnh thổ ông ta không thể đụng tới, nói cách khác, lão Đổng thật không có cảm giác an toàn.



“Con trai à, ta kéo con trở về, cũng phải trả cho con một người năng lực không thua kém, con nói xem?”



Cuối cùng, lão đổng đưa ra một lời “Đề nghị” rất tốt bụng, đưa ái tướng đương gia của ông ta, Âm Nhạc – Âm đại nhân tới đây thế chỗ.



Vì thế, Âm quản lý cứ như vậy nhập chủ “Du Lượng”, trở thành chủ quản đương gia* của bọn họ.



*đương gia: người có quyền lợi lớn nhất



Về phần vì sao chỉ là “Quản lý” kia?



Đây là kết quả đấu pháp của cha con hai bên.




Âm đại nhân không nói gì nhìn cô một cái, tựa hồ đối với hai chữ “Đại nhân” kia có chút ý kiến, nhưng anh vẫn yên lặng lấy ví da ra giao cho cô.



A! Kẻ có tiền, cho nên mang trên người mấy vạn đồng tiền mặt lận -- a, cái này không phải trọng điểm, thẻ bảo hiểm thẻ bảo hiểm thẻ bảo hiểm.



Biên tập nhỏ bé nhanh chóng tới quầy lấy số giúp anh.



Đến trước mặt bác sĩ, anh chỉ nói đơn giản: “Đau dạ dày. Hẳn là bệnh cũ tái phát.”



Nhìn đi! Đây chính là chỗ có hại khác khi làm đại nhân, trên người nhất định có chút bệnh dạ dày, bệnh mất ngủ linh tinh làm trang bị cơ bản, bằng không chính là không đủ tư cách.



Nhìn bác sĩ liệt ra một đống kiểm tra muốn anh làm, Kì Kì ở bên cạnh càng nghĩ càng bất an.



“Quản lý đại nhân, tôi vẫn nên giúp anh gọi cho thư kí Trương đi.” Cô nhỏ giọng đề nghị.



Âm Nhạc rốt cục không thể nhịn được nữa: “Cô có việc có thể đi trước, không cần theo tôi ở lại đây.”



Kì Kì lập tức chính khí nghiêm nghị: “Quản lí đại nhân, tốt xấu gì chúng ta cũng là người cùng công ty, sao tôi có thể làm ra loại chuyện đó được!”



Trọng điểm là, anh đã thấy rõ mặt tôi, tôi bỏ anh lại mà đi, ngày sau ở công ty còn có thể tha cho một con đường sống sao? Lần sau nếu anh muốn làm loại chuyện hào phóng như vầy, thì nên nói trước đó! Như thế người ta mới có thời gian chạy.



Âm đại nhân nhắm mắt lại không nói gì.



Chiều hôm đó, con thỏ nhỏ Kì Kì liền ngoan ngoãn ở bên người Âm đại nhân, làm một đống kiểm tra, thế nào cũng không dám đi.



Cuối cùng cũng kết thúc, nhận xong thuốc trả xong tiền là có thể đi rồi. Kì Kì nhìn người đàn ông bên cạnh. Không biết là bệnh đã hết đau, hay là vừa rồi uống túi thuốc kia có tác dụng, sắc mặt Âm đại nhân dần hồi phục như bình thường.



Khi anh không còn khom người xuống nữa, Kì Kì lại phát giác chênh lệch chiều cao giữa hai người, rõ ràng trong nhóm con gái cô không hề thấp nha!



Hơn nữa vừa rồi nghĩ anh thuộc dạng đàn ông gầy gò, hiện tại nhìn lén anh từ phía sau, phát hiện bả vai quản lý đại nhân vô cùng rộng, rất có hương vị đội trời đạp đất, khiến một thân tây trang thẳng tắp nhìn cực kì đẹp mắt.



Cả đầu cô miên man suy nghĩ, ngay cả khi quản lý đại nhân dừng bước, vẫy taxi tới cũng chưa phát hiện ra.



“Cô có muốn về công ty không? Hay là tan ca trực tiếp về nhà?” Âm Nhạc mở cửa xe đợi nửa ngày, không thấy phía sau phản ứng, không nhịn được cau mày quay lại hỏi.



“A! Có, phải về công ty!” Cô vội vàng gật đầu.



Đại nhân à, hiện tại mới 4 giờ, sao tôi dám ở trước mặt anh trực tiếp trốn việc được? Anh muốn hại tôi cũng không cần phải vậy chứ.



Kì Kì thận trọng ngồi vào trong xe, đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Trộm nhìn người đàn ông bên cạnh, anh lại tựa vào ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi, nhất thời không biết có nên ồn ào tới anh hay không, ở bên cạnh chần chừ lưỡng lự.



“Cô muốn nói cái gì thì nói đi!” Âm Nhạc đột nhiên mở miệng, tư thế hoàn toàn không thay đổi, mắt cũng không mở.



“Cái đó...... Quản lý, có thể phiền anh giúp tôi một việc được không?” Cô nhỏ giọng nói.



Âm Nhạc rốt cục mở ra mắt, nhìn cô một cái. Đòi nhân tình nhanh như vậy à? Quả nhiên ứng biến nhanh chóng.



Cái dáng vẻ lạnh lùng mặt không chút thay đổi này, khiến sự kinh sợ đối với người quyền uy của Kì Kì nhéo chặt lại.



“Ha ha ha, vậy thôi đi, không sao.” Cô vội vàng xua tay.



“Cô tên gì? Người của ngành nào?” Tiếng anh cực kì trầm thấp, một loại âm tần rất đàn ông.



“Thẩm Kì Kì, bộ phận quan hệ xã hội.” Kì Kì ngoan ngoãn trả lời.



Khó trách. Khóe miệng Âm Nhạc cong lên vẻ giễu cợt nhàn nhạt khó có thể nhìn ra.



“Nói đi, muốn tôi giúp cô cái gì?” Anh lại nhắm mắt lại, gối lên ghế dựa sau lưng.



Một loạt tiếng sột soạt vang lên bên cạnh, anh cũng không thèm nhìn, chỉ chờ lời thỉnh cầu cứu vãn công việc của cô được nói ra --



“Quản lý!”



Âm Nhạc trợn mắt, một chiếc di động được đưa tới trước mũi anh.



“Anh có thể giúp nói với mẹ tôi, công ty chúng ta hôm nay phải tăng ca, tôi không kịp về nhà ăn cơm không?” Cô vui vẻ nói.



“......”



Ánh mắt biên tập nhỏ bé trong suốt. Ánh mắt Âm đại nhân thực kinh ngạc.



“...... Đây là chuyện cô muốn tôi giúp?”



“À, còn có, nếu như tiện đường, có thể dừng một chút cho tôi mua cơm trưa không?”