Âm Đại Nhân

Chương 3 :

Ngày đăng: 01:33 22/04/20


“Thẩm Kì Kì, tối hôm nay về nhà ăn cơm.”



“Á, công ty bọn con......”



“Nếu tối hôm nay cô không về, thì sau này cũng không cần về nữa!” Cạch! Dập máy.



Tay Kì Kì cầm điện thoại, chỉ có ngàn lệ rơi.



“Kỳ quái, cậu cũng đã lâu không về nhà rồi, sao không nghĩ mà về đi?” Minh Tú ở đối diện hỏi cô.



Kì Kì nhẫn nhịn, nhưng chung quy là không nhịn được.



“Mẹ tớ gần đây lại bắt được một con!”



“Mẹ cậu suốt ngày đi bắt, cũng đâu phải chỉ có một con.” Minh Tú biết rõ tình huống gia đình của cô.



“Con này bà nuôi trong nhà.” Kì Kì rưng rưng đau thương kể lại.



Minh Tú choáng váng.



“Ơ, bác ấy khi không lại đi nuôi trong nhà làm gì?” Cô cẩn thận hỏi.



“Bởi vì mẹ tớ nói, con này thời cơ chưa tới, tâm nguyện lỗi, nếu ép buộc siêu độ, sẽ tổn hại tới nguyên linh của nó, nhưng lúc còn sống bản tính nó không tệ, cũng không phải ác linh, cho nếu không cần thiết, mẹ tớ không hi vọng sử dụng tới bước đó.” Cho nên cũng chỉ đành nuôi ở nhà, chờ thời cơ chín muồi.



Tất nhiên cô cũng biết, quê nhà mình ở khu Đại Đài Bắc, thân là con gái một cô còn muốn thuê nhà ở bên ngoài như vậy là có chút bất hiếu. Trên danh nghĩa là từ Tân Điếm (một thành phố ở Đài Loan) tới trung tâm Đài Bắc cần rất nhiều thời gian, mỗi ngày đi về tốn mất mấy tiếng đồng hồ, cô thuê một căn hộ nhỏ ở gần công ty có vẻ tiện hơn.



Thật ra, cô căn bản chính là đề phòng tình huống như ngày hôm nay xảy ra, nếu có thể không về nhà thì đương nhiên sẽ tận lực không về.



Minh Tú yên lặng nhìn cô một cái, cuối cùng thở một hơi thật dài, có cảm giác muốn phát tiết.



“Kì Kì à, sao mẹ cậu quan tâm tới quỷ còn hơn cả cậu vậy?”



“......” Ai đó bị một đao đâm trúng tim, chỉ có thể im lặng rỉ máu.



Đúng vậy, đó chính là nhà cô, một gia đình có linh lực.



Thật ra cũng không phải cả nhà, chỉ có dòng họ bên mẹ của cô mà thôi.



Chuyện này liên quan đến một thế hệ tổ tiên mấy trăm mấy ngàn năm trước không biết tới kia. Tóm lại vị tổ tiên kia là vu y chính nghĩa đứng bên cạnh nữ thần mặt trăng, bị một vu y tà ác hãm hại.



Vu y tà ác kia trước khi chết hạ một lời nguyền, rủa tổ tiên của cô từ nay về sau tuyệt hậu. Lúc ấy bản thân bị trọng thương, mạng nữ tổ tiên không giữ được lâu nữa, trút một hơi cuối cùng tận lực hóa giải, tuy không thể hóa giải toàn bộ, nhưng cái gọi là tuyệt hậu, chính là không thể sinh được con trai, không có người truyền hương khói, nhưng ít nhất không tuyệt tử tuyệt tôn.



Vì thế, từ thời khắc kia bắt đầu, phàm là người có huyết thống của nhà các cô đều sẽ chỉ nhất mạch đơn truyền, hơn nữa chỉ sinh con gái.



Nhưng mà, tuy hương khói bị chặt đứt, nhưng thể chất linh lực cường đại lại không thế, theo từng đời các nữ tổ tiên của Kì Kì truyền thừa xuống.



Theo thời gian trôi qua, linh lực không những không yếu bớt, ngược lại càng ngày càng mạnh. Đến đời mẹ Kì Kì đây, linh lực đã đạt tới cảnh giới trước sau không bao giờ có được. Lúc trước khi mẹ cô sinh con, toàn bộ nhóm thân thích đều hưng phấn mà đoán rằng linh lực con gái mẹ cô sẽ rất cao.



Sau đó cô được sinh ra.



Sau đó mẹ cô trầm mặc.



Sau đó đám đông vây xem cũng bình tĩnh tản đi.



Kì Kì là một Muggle*!



*fan Harry Porter điểm danh nhá Description: :v



Mẹ đại nhân hoàn toàn không ngờ, truyền thừa nhiều năm thế nhưng lại cắt đứt trên tay con gái mình, thế này đối với tổ tiên thật quá có lỗi rồi!



Mới đầu bà vẫn không tin, nghĩ rằng, có lẽ con gái còn quá nhỏ, linh thức chưa mở, vì thế tìm rất nhiều phương thức mở “Tâm nhãn” thay con gái. Cuối cùng tâm nhãn của con gái không mở, ngược lại cổ họng với mắt toàn bộ mở ra.



Bởi vì dược tro bùa chú thật sự quá khó nuốt!



Mà điều khiến mẹ đại nhân thật sự nản lòng thoái chí chính là, bà rốt cục phát hiện ra một chuyện --



Kì Kì sợ quỷ.



Đúng vậy, gia tộc linh lực truyền thừa ngàn năm không những sinh ra một nữ Muggle, mà nó còn sợ quỷ! Đây rốt cục là oan nghiệt thế nào chứ!



Mẹ chịu đả kích lớn, Kì Kì cũng thuận lợi bị người trong gia tộc in lên phong hào “một thế hệ tội nhân”, từ đó về sau không thể chuyển người; Mỗi năm khi những người phụ nữ trong gia tộc tụ hội, từng ánh mắt thổi tới ngoại trừ vô cùng đau đớn, thì chính là đau đầu nhức óc.



Cho nên Kì Kì biến thành cô gái hoàn toàn không có tự tin vào chính mình, thật sự không phải không có nguyên nhân, gia tộc của cô chiếm đại đa số trong đó.



“Thật ra, tớ cũng rất muốn không sợ quỷ mà!” Kì Kì mặt đưa đám nói, “Nhưng mà cậu có biết, thời điểm nửa đêm vừa đi toilet xong đang muốn rửa tay, đột nhiên có một cái khăn mặt sau lưng cậu thổi qua thổi lại có bao nhiêu đáng sợ không hả?”



Minh Tú ở trong đầu tưởng tượng một chút lời của cô, không khỏi rùng mình một cái.



“Được rồi được rồi! Cậu thắng.”



“Minh Tú, Minh Tú, bằng không tối nay cậu cùng tớ về đi!” Hai mắt Kì Kì sáng rực.



“Không không không, ngài cứ chậm rãi dùng.”



“Minh Tú, đến đi đến đi.”



“Không không không, ngài cũng không cần khách khí với tôi đâu.”



“Vô tình vô nghĩa! Là ai hai ngày trước còn ầm ỹ muốn cùng tớ về thăm nhà chứ?”




Con ngươi đen của Âm Nhạc chợt lóe, ngay khi cô nghĩ anh muốn từ chối, “Chàng trai trẻ tuổi ngoan ngoãn lễ độ” hơi gật đầu một cái với vợ chồng họ Thẩm.



“Vậy, bác trai bác gái, cháu đi chợ đêm cùng Kì Kì một chút.”



Trời xanh rốt cục có mắt. Kì Kì hai tay khép lại rưng rưng.



※※※



Tự do rồi! Thoát khỏi biển lửa rồi!



Kế tiếp phải nghĩ, thoát khỏi người bên cạnh như thế nào.



Kì Kì trong lòng lo sợ, đi cùng anh trong ngõ nhỏ yên tĩnh. Qua hai chỗ ngoặt nữa liền tới đường lớn, nơi đó mới có chợ đêm. Nhưng cô muốn đến đường lớn rồi, hai người liền mỗi người một ngả, rồi cô tự về chỗ phòng thuê ngủ cơ.



Thử vài lần, cũng chưa dám mở miệng, người đàn ông bên cạnh tinh thần trầm lắng, không biết suy nghĩ cái gì.



“Hóa ra, cô chính là cô con gái ‘vừa ngốc vừa đần lại không có tiền đồ ngay cả bạn trai cũng không kết giao nổi tương lai không biết nên làm thế nào’ kia.” Quản lý đại nhân thản nhiên ra tiếng.



…… Mẹ, con thật sự có nhiều ưu điểm vậy sao?



“Ý, cho nên ngay từ đầu quản lý không biết tôi là con gái nhà này sao?” Cô đột nhiên lĩnh ngộ.



Âm Nhạc liếc cô một cái, ánh mắt nhạt nhẽo khiến cô không giải thích được, nhưng mà Kì Kì đoán rằng, có lẽ không ngoài ý tứ “tôi cũng lười phải biết đến”.



Đừng quên, đây là người đàn ông ghét nhất kẻ đi cửa sau. Kì Kì ở trong lòng không ngừng cảnh giác bản thân. Tự rút phần mình thôi!



“Vậy, quản lý……”



“Khó trách.”



Câu tạm biệt còn chưa nói hết, một câu ngắn gọn của anh lại bay ra.



“Khó trách cái gì?” Kì Kì thật cẩn thận nói tiếp.



“Khó trách cô luôn có cái vẻ chim sợ cành cong.” Hóa ra là do bị mẹ áp.



“Chính là vậy sao?” Trong lòng Kì Kì nhất thời hiểu ra, “Quản lý, chúng ta giao hẹn một chút, tương lai khi chúng ta làm ba làm mẹ, trăm ngàn lần không được đối xử với bọn nhỏ như vậy nhé.”



“……”



“A! Tôi là nói, sau khi chúng ta đều tự làm ba mẹ, chứ không phải là chúng ta cùng nhau làm ba mẹ…… chính là, anh làm ba mà tôi làm mẹ, không phải…… Tóm lại chính là đều tự sinh con đều tự làm ba mẹ, không phải hai chúng ta cùng nhau làm ba mẹ đứa nhỏ! Anh anh anh hiểu được ý của tôi đi?”



“Không rõ.” Anh nói dứt khoát.



Quản lý anh không cần đùa tôi đâu……



Âm Nhạc nhìn khuôn mặt xinh đẹp khóc không ra nước mắt của cô, bỗng nhiên có cảm giác muốn cười.



Thật sự là một cô gái đầy mâu thuẫn.



Cô giống như cái hộp đồ chơi dọa người* vậy, bên ngoài được bọc rất đẹp, khiến người ta nghĩ rằng bên trong sẽ là một vật đáng giá, không nghĩ tới đến khi mở ra chỉ là cái đinh ốc mười đồng tiền. Cũng giống như đi cửa hàng bánh mua bánh ngọt, kết quả sau khi hưng phấn mở ra chiếc hộp được bọc đẹp đẽ, bên trong chỉ là chiếc bánh trứng năm đồng tiền.



*cái hộp mở ra là có mặt hề hay mặt quỷ nảy ra dọa người



Tóm lại chính là trong ngoài nghiêm trọng không đồng nhất, nhận thức không hòa hợp.



“Được.” Anh đột nhiên mở miệng.



“A?”



“Tương lai chúng ta làm cha mẹ, tôi nhất định sẽ không đối xử với đứa nhỏ như vậy.” Anh từ từ nói.



“…… À.”



Là câu mở đầu của cô, vì sao cùng bị anh nói ra, cảm giác lại kì quái như vậy?



※※※



“Kì Kì, Kì Kì.”



Sáng sớm hôm sau, hai biên tập nhỏ đều tới đi làm, thời gian làm việc còn chưa tới, Minh Tú đã kích động gọi cô.



“Sao vậy?” Kì Kì tối hôm qua ngủ cực kì không an ổn nâng lên đôi mắt gấu mèo.



“Tớ vừa nghĩ đến, bốn cái giả thiết lần trước của tớ cậu nói đều bị phá giải, nhưng mà vẫn còn có một cái, vẫn có thể khiến cậu và vai nam chính ngày đêm ở chung nước chảy thành sông, từ đó về sau kết thành một đoạn lương duyên.”



“Cậu còn chưa buông tha cho tớ sao?” Đầu Kì Kì đè lên mặt bàn, lơ mơ nói: “Nói đi.”



“Chính là vầy, bởi vì nhân sự thời vật nào đó trùng hợp, cậu phát hiện hóa ra nhà Âm đại nhân với nhà cậu mấy đời thân nhau, sau đó nhé, anh ta sẽ được ba mẹ cậu mời tới ăn cơm. Thông thường ấy, cơm nước xong còn có thể đi dạo chợ đêm gì đó. Vì thế à, cậu và anh ta liền thiên lôi đụng địa hỏa, càng không thể vãn hồi, từ đó ngày đêm ở chung nước chảy thành sông, về sau kết thành một đoạn lương duyên!”



Nửa ngày sau, cái đầu nằm trên bàn kia không nhúc nhích. Minh Tú mất mặt bĩu môi. Được rồi được rồi! Có lẽ giả thiết này có chút tầm thường, cô tìm cái khác là được chứ gì.



Đột nhiên, cái đầu kia nâng lên.



Lệ quang trong suốt.



“…… Minh Tú, ta hận mi!”