Âm Đồng Học

Chương 1 : Mở màn

Ngày đăng: 21:02 21/04/20


Âm đồng học tên họ đầy đủ là “Âm Lệ Hoa”.



Không biết là do vợ chồng Âm gia cảm thấy thú vị, hay họ thực sự chờ mong con gái mình sẽ trở thành một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, nói chung, một người được đặt tên là gì hoàn toàn không do cô ta quyết định.



Âm đồng học đến từ một gia tộc có lịch sử lâu đời, chẳng qua điều lạ là toàn bộ gia tộc của cô đều theo mẫu hệ chứ không theo phụ hệ.



Có người nói, vị tổ tiên của gia tộc cô là một bà đồng, chuyên bói toán và chữa bệnh cho người, thế nhưng bà ấy lại đắc tội với một tên thầy pháp vô cùng độc ác. Hai người đấu pháp xong, tuy rằng tổ tiên bà bà đã chiến thắng, ác ma rốt cục cũng phải đền tội, thế nhưng cái tên thầy pháp chết tiệt kia, trước khi chết còn ra huyết chú với tổ tiên bà bà. Từ nay về sau, chỉ cần là phụ nữ thuộc gia tộc đều phải chịu lời nguyền này.



Những người phụ nữ trong gia tộc, sau khi gả đi đều theo họ chồng, người họ Diệp, người họ Lâm, họ Trần, họ Vương, họ Âm, thế nhưng đại bộ phận con gái trong bộ tộc đều có những điểm chung: trời sinh trắng bệch, âm trầm, không hoạt bát, hơn nữa từ nhỏ đã thấy được thế giới mà người khác không nhìn thấy được.



Các cô gái trong gia tộc đều chỉ sinh một đứa con, hơn nữa hầu hết đều sinh con gái, nhưng đứa bé đó không nhất thiết phải có thể chất quái dị đó. Có đôi khi, loại thể chất này cũng gặp phải sự cách di truyền1 (1Tức di truyền cách một đời) hiếm thấy, mẹ ruột của Âm Lệ Hoa là một thí dụ điển hình sinh ra và lớn lên như một nữ sinh bình thường, nhưng đến đời con gái bà thì lại tiếp tục “thừa hưởng” truyền thống của gia tộc.



Cũng bởi vậy, mỗi khi con gái toàn tộc hội tụ lại cùng một chỗ, thì tình huống sẽ trở nên đặc biệt thú vị — chỉ thấy đầy một gian phòng là âm khí thê thảm, những người phụ nữ xanh xao, trầm mặc đích ngồi ở trong một gian phòng khách lớn, mỗi người đều ít nói chuyện, hình như chỉ cần dùng ánh mắt là có thể giao tiếp với nhau, không khí trong gian nhà phảng phất như đóng băng, cho dù để nhiệt độ phòng ở mức cao nhất vẫn cảm giác được âm khí băng tản đến lạnh người.



Lúc này, những người chồng – đấng trượng phu của họ sẽ nhảy dựng lên như trúng điện, chỉ muốn chạy trốn mà không được.



“Này, tôi đi ra ngoài hút điếu thuốc!”



“Ách, tôi ra bật lửa giúp anh ta.”



“Ách ách, tôi ra hít khói thuốc cùng hai người họ.” [*Vanila: lí do của ông này ngu dã man =)); Qin: tôi ra hứng tàn thuốc cko ba ng` họ =))]



Sau đó một phòng âm khí um tùm toàn những người con gái kế tục sẽ không nói gì, dựa vào giác quan thứ sáu kỳ dị giao lưu với nhau.



Ngồi góc dưới, mẹ của Âm Lệ Hoa lại thuộc loại “Ma qua” trái lại với truyền thống kì dị của gia tộc. Nếu bà không phải trông đứa con gái ốm yếu, trên cơ bản hẳn sẽ lựa chọn chạy đi cùng chồng luôn rồi, không trốn mới lạ đấy.



Đầu năm, làm “Ma qua” cũng không tốt chút nào!



Tuy rằng tình huống rất quỷ dị, nhưng cũng không biết có phải do ông trời muốn bồi thường cho các cô không, mà không hiểu sao cuộc sống hôn nhân của họ luôn theo chiều THUẬN — nói cách khác, họ sẽ không bao giờ làm chồng mình đông lạnh đến chết, cũng không có ý muốn trốn đi.
Thầy giáo lớp chồi dùng sức bắt lấy người bên cạnh mới có thể nhịn được không thét chói tai mở cửa xông ra.



Tiểu cô nương trầm mặc một chút, có điểm hoang mang phát hiện, hình ảnh chiếc ô tô điều khiển từ xa không giống như bình thường nhảy vào trong đầu.



Sao lại không tìm được?



Cô chậm rãi ngẩng đầu, đang muốn nói thì đột nhiên trong lúc đó, hình ảnh lại dần dần hiện ra.



“Điều khiển từ xa đang ở…” Cô bé chậm rãi quay đầu, những người vây quanh cô cũng lập tức quay đầu theo. Cuối cùng, cô giơ một tay lên, chỉ về phía thân ảnh thấp bé ở góc xa xa đang đứng cùng mọi người. “Cậu ta… Điều khiển từ xa đang ở trong cặp sách của Tiểu Quang…”



Tiểu Quang?



Tiểu Quang?



Tiểu Quang không phải là một nam sinh nhỏ luôn thẹn thùng hướng nội, không dám chơi đùa cùng các bạn nam khác sao? Không thể tin được cậu ta như thế mà lại có dũng khí lấy cắp xe của bạn học!



Mọi người quay đầu lại cùng một lúc nhìn thẳng cậu bé kia. Nam sinh nhỏ gầy trừng lớn hai mắt, vội vã cố sức lắc đầu.



“Không phải con! Không phải con! Con không lấy ô tô điều khiển từ xa! Thật sự không phải con — ”



Đứa bé trai nói gấp đến mức trán đổ đầy mồ hôi, liều mình phủ nhận, thế nhưng cô bé kia đã không còn hứng thú với những chuyện kế tiếp.



Cô biết mình đúng, thầy giáo đã bị cô thuyết phục nhất định sẽ tìm đến nơi hắn ta giấu xe, hắn phủ nhận cũng vô dụng.



Vì vậy, cô cúi đầu tiếp tục ngắm bức tranh vẽ của mình, bỏ ngoài tai mọi hỗn loạn ở thế giới bên ngoài.



Năm ấy, cô mới năm tuổi, thế giới còn rất đơn thuần, rất tốt đẹp…