Âm Đồng Học
Chương 2 :
Ngày đăng: 21:02 21/04/20
Editor: Qin Barbie
“Ăn táo không?”
Một quả táo tròn bị cắn còn thừa lại hột tiến đến trước mặt cô.
“…Không cần, cảm ơn.” Âm Lệ Hoa từ chối – cô không muốn khu rừng tâm tư sâu kín của mình bị người khác xâm nhập.
“Tớ không khách khí đâu?!!”, vốn dĩ sẽ không khách khí, Trần Cửu Tương tiếp tục gặm quả táo kêu sồn sột sồn sột, ”Âm đồng học, gần đây sắc mặt của cậu không tốt lắm, sao thế? Trong lòng có gì không ổn à?”
Mặt khác thỉnh thoảng cô phải giúp đỡ người trong bang để mọi người biết mình là một bang chủ đáng được kính trọng.
Ở bên bạn học Âm lâu như thế mà sao mình lại không nhận ra trong lòng cô ấy đang vui hay buồn chứ?
“Có một chút…”, Âm Lệ Hoa cúi đầu.
Trần Cửu Tương không khỏi run rẩy. Chắc là cô ấy tự dưng muốn quan tâm đến bang hội một chút mà thôi, nhưng thực muốn theo đuôi thì thật sự là làm cho người nhà ta càng quan tâm càng “thất vọng đau khổ.”
“Âm đồng học, cậu có tâm sự gì thì có thể nói cho tớ biết, cho dù tớ không giúp được gì nhưng nghe một chút thì cũng có thể san sẻ cùng cậu.” Cô hùng hồn vỗ ngực.
Trong nháy mắt, Âm Lệ Hoa thật sự lo lắng khi phải kể những điều phiền não của mình cho Trần Cửu Tương. Bởi vì, thứ nhất, cô không có thói quen chia sẻ tâm sự. với người khác Thứ hai, cô nghĩ rằng, từ lâu Trần Cửu Tương đã hâm mộ Hoàng Quang Lỗi, cô không xác định được mình có nên đem bản tính xấu xa của tên kia nói cho Trần Cửu Tương nghe không.
Suy nghĩ nửa ngày, đủ các loại màu sắc khủng bố thanh, lam, lục, tử lần lượt hiện lên trên mặt cô. Bên cạnh đó tất cả mấy tên hộ vệ đều nuốt nước miếng chịu đựng để khỏi rít lên mà chạy trốn; cuối cùng, màu trắng bệch là màu duy nhất cố định lại trên mặt cô, Âm Lệ Hoa khe khẽ thở dài, lắc đầu.
“Kì thật, cũng không có gì là ghê gớm cả.”
Yết hầu của Trần Cửu Tương kêu lên ùng ục, thề rằng cô đã chứng kiến Âm Lệ Hoa than thở cùng làn khói trắng phả ra khi nói.
“Ha ha, việc đó, không có gì là tốt rồi, không có gì là tốt rồi.” Ô, thì ra làm bang chủ cũng không dễ dàng!
Đột nhiên ở cửa có một nam sinh tiến đầu vào dò xét, kêu lên:”Âm đồng học! Ở lớp các cậu có ai tên là Âm Lệ Hoa đồng học không? Ở chỗ giáo vụ tìm có việc.”
Nếu nam sinh này không nói, phần lớn mọi người đã quên “Âm đồng học” còn có cái tên là Âm Lệ Hoa.
“Có!” Trần Cửu Tương nhảy qua hai bước, mở cái tờ giấy gọi người cầm đến đưa cho đương sự,”Mau xem mau xem, giáo vụ tìm cậu làm gì?”
Một đám người tò mò vây quanh…Ách…. Vây quanh cô thành năm hàng.
Ngón tay của Âm Lệ Hoa cứ lần lượt xanh trắng, chậm rãi đẩy tờ giấy ra. Ở trên không viết gì nhiều, chỉ có một câu “Xin mời Âm đồng học khẩn cấp tới chỗ giáo vụ báo danh.” mà thôi.
Cô lo nghĩ, động tác ngẩng đầu lên thật chậm, quỷ khí dày đặc nói:”Ở trên không viết gì. Có phải là do lần trước tớ thi khảo sát toán học, điểm chỉ có bốn mươi bảy“Không thể nào? Giáo vụ không phụ trách điểm toán của chúng ta đâu!”
“Bọn họ là chỗ giáo vụ a…”, ngoài điểm ấy ra, Âm Lệ Hoa cũng không tìm được cái lí do gì để đi đến chỗ giáo vụ.
“Vậy, bảo trọng.”
Thế là, những người có liên quan đều rưng rưng nhìn theo. Tâm tình của Âm Lệ Hoa từ tiếng gió vang rền thành vũng nước lạnh bi tráng, bước đi những bước chân hành trình hướng tới phòng giáo vụ.
Thời gian nghỉ trưa bắt đầu rồi, mỗi ngày Âm Lệ Hoa đều nhất định phải ngủ trưa, đây là yếu tố quan trọng có thể làm cho dương khí của cô dồi dào đủ để hoạt động cả ngày. [Qin: nghe cứ như quỷ ýk =)) Vanila: Người ta nạp dương khí giống thần mà lại bảo giống quỷ =.=”:-j]
Bây giờ chạy tới chỗ giáo vụ nghe giáo huấn, liền ra vẻ như thời gian ngủ trưa của cô bị giảm bớt. Cô thở dài thật mạnh, thoạt nhìn huyết sắc trên mặt càng lạnh hơn.
“Này!” Bỗng nhiên, một bàn tay to thô bạo nhéo cánh tay cô, kéo tới góc không có người qua lại.
“Oa—“ Âm Lệ Hoa kêu lên thảm thiết,”Tôi không có tiền tôi không có tiền….”
Một bóng người cao lớn che xuống, cCậu lại ánh nắng mạnh mẽ lúc giữa trưa, nhưng Âm Lệ Hoa không cảm thấy mát tí nào, trên thực tế cả người cô như bị thiêu đốt liên tục, quả thực so với mấy quần áo phơi nắng trên sào thì đúng là nóng hơn.
“Có phải suốt ngày cậu bị người ta giật tiền đúng không? Luôn ảo tưởng người khác cướp tiền mình!” Hoàng Quang Lỗi vẫn kéo cô đi, dù bận vẫn thong thả nói.
Thế giới này thật rộng lớn, ngoại trừ người đó ra, không còn ai có thể phát hỏa mạnh như vậy.
“Cậu đừng lại đây…..cậu đừng lại đây….” Cô kêu thảm thiết.
Nhìn những giọt mồ hôi chảy trên trán cậu, đoán nhất định là vừa mới chơi bóng xong. Khuôn mặt màu đồng cổ cùng những chiếc răng nanh trắng lấp loáng, cặp mắt không có ý tốt tỏa sáng, cả người xem ra như ánh mặt trời khỏe mạnh vừa lóe sáng, quả thực tựa như đem cả bầu trời vào trong vòng tay cậu, Âm Lệ Hoa đứng ở bên cạnh cậu cũng có cảm giác kém không ít như thế này.
Nóng quá! Nóng quá! Nóng đến mức cô không chịu nổi! Mỗi lần bị cậu làm cho bỏng như thế, cô sẽ ngồi xuống thật lâu để nguyên linh có thể phục hồi.
“Cậu đừng lại đây….giáo vụ đang tìm tôi…tôi mà không đi báo danh, bọn họ sẽ nghĩ là tôi mất tích, sẽ báo cảnh sát mất…”
Này hình như đây là đoạn đối thoại giữa con tin với bọn cướp trong TV?
Hoàng Quang Lỗi cười lạnh, sải bước ngắn lại, cặp chân nhỏ bé của cô vất vả đi tới làm thu hẹp khoảng cách.
“Phòng giáo vụ, ý cậu là chỗ này? Ở đây có thể xin nghỉ nhưng phải có vé, tôi viết cho cậu tấm vé.”
“Cậu, cậu…làm giả lệnh…” Cô run rẩy chỉ vào mũi cậu nói.
“Ít nói thôi!” cậu là đội trưởng đội bóng rổ, bình thường lấy danh nghĩa xin đi công vụ dễ dàng, cho nên tấm vẻ giả này cho dù là xử lý việc tư cũng không đáng kể chút nào,”Này, đây là thông hành lệnh của người gác cổng, đi ra ngoài mua giúp tôi nước ô mai.”
“Hì hì, Âm đồng học, cậu tỉnh rồi à?”
Âm Lệ Hoa nằm ở trên giường, nhắm chặt mắt, lúc đó trong đầu đang đấu tranh ý nghĩ muốn đứng dậy, cuối cùng, vì tình nghĩa, đồng học thở dài, mở mắt rồi ngồi dậy.
“Tớ tỉnh rồi…”
“Em đến thăm đồng học?”, cô giáo y tá cười nói.
“Đúng vậy!” Khuôn mặt trong sáng trẻ trung đang tươi cười của Trần Cửu Tương lọt vào tầm mắt cô.
“Nghe nói trước kia cậu bị té gãy chân, vết thương sao rồi?” Trước kia khi Âm Lệ Hoa nằm trong phòng y tế, Trần Cửu Tương mỗi lúc rảnh rỗi đều đến chơi, cho nên đối với cô phòng y tế cũng không xa lạ gì.
“Ổn rồi ổn rồi, cái vết thương nhỏ xíu kia không làm khó được tớ đâu! Không phải bây giờ là một con rồng sống sao?” Trần Cửu Tương vỗ vỗ bộ ngực bảo đảm,”Âm đồng học, thân thể cậu không thể tốt hơn một chút được sao?”
Một tiếng thở dài nhè nhẹ phía sau tấm rèm bay ra, và từ từ, mấy ngón tay trắng xanh bám vào tấm rèm màu xanh, từ từ kéo sang một bên, một cái đầu màu đen buông xuống, chậm rãi hướng về phía tấm đệm, sau đó là một cái cổ cùng màu trắng điểm màu xanh, tiếp đến là một thân thể gầy đến nỗi như không có xương [Qin: đích thị bà t/g này đã gặp ma a=)) Vanila: Hờ hờ, bây giờ phim ma có đầy, tả như thế ta cũng tả đc]. Trên giường có một người đang cúi đầu ngồi đó, một giọng thấp líu ríu mơ hồ cất lên.
“Bang chủ, tớ khỏe hơn nhiều rồi…”
Mẹ ơi! Quả thực cái này rất giống phim kinh dị, ma quỷ xuất hiện từ giường bệnh!
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, ha ha, ha ha.” Trần Cửu Tương rùng mình, bắt buộc bản thân dù thế nào cũng phải tỏ ra là một bang chủ khí phách, tuyệt đối không được thét chói tai rồi bỏ chạy.
“Cậu xem, sắc mặt tớ đều đã khôi phục bình thường…”
Vốn, vốn dĩ đây là khuôn mặt bình thường sao? Khóe miệng của Trần Cửu Tương co rúm.
“Cái kia….khụ, lão yêu bà muốn tớ hỏi cậu khi nào có thể trở về học?” Lão yêu bà chính là cô giáo hướng dẫn của bọn họ, dựa vào thành tích cao thấp của học sinh rồi nịnh hót mà trở nên nổi tiếng.
“Bây giờ tớ có thể về….”
Nói giỡn à, vốn là Trần Cửu Tương đã tìm được một lý do để khỏi phải ở trong phòng học đạo Hồi, làm sao có thể như vậy mà bỏ qua?
“Không cần không cần, ở lại một chút cũng không sao! Chúng ta tâm sự đi.” Chỉ cần có thể chuồn ra khỏi phòng học, cho dù bị nữ quỷ, à không, là bị Âm đồng học dọa cho đến chết khiếp cũng không sao!
“Không cần đợi lâu đâu.” Cô y tá ở bên cạnh lắc đầu khẽ cười, sau đó vội quay đầu lại, để cho hai nữ sinh này tranh thủ thời gian thêm một lát.
Có nên nói cho Tiểu Tương biết bộ mặt thật của người cô ấy thần tượng? Trong lòng Âm Lệ Hoa phập phồng kịch liệt.
Cuối cùng, cô quyết định vẫn là nên nói! Đau lâu không bằng đau ngắn, bên cạnh lại có nhân chứng, tóm lại Trần Cửu Tương cũng là bạn tốt nhất của cô từ thời trung học đến nay, cô không thể trơ mắt nhìn đại nữ sinh này chìm đắm vào bàn tay của quỷ dữ.
Nhưng khi lời nói đến miệng, đột nhiên cô không hiểu được nên nói như thế nào, nếu đột nhiên nhắc đến tên Hoàng Quang Lỗi thì thật là kỳ quái. Cô không biết là Trần Cửu Tương có nghe nói hay chưa nghe việc Hoàng Quang Lỗi đưa cô đến phòng y tế, hẳn là chưa nghe, bằng không từ sớm Trần Cửu Tương đã làm ầm lên khi xuất hiện cùng một đống vấn đề nữa.
Quên đi, trước hết phải làm cho Trần Cửu Tương nhận thức được cái quan điểm Hoàng Quang Lỗi là bạn bè tốt đã.
“Bang chủ, cái kia, Tống Huy Hoàng…
Ba chữ này vừa buột ra, mông Trần Cửu Tương như bị hỏa thiêu, nhảy dựng lên.
“Đừng đừng đừng, xin cậu đấy, đừng nhắc tới cái tên đó trước mặt tớ! Tớ bị Cậu nguyền rủa đã đủ rồi, mỗi lần nghe tới cái tên của Cậu là tớ đã muốn đau đầu rồi.”
“Tống Huy Hoàng nguyền rủa?” Bỗng chốc Âm Lệ Hoa trừng mắt ngẩng đầu lên.
“Đúng vậy, hơn nữa lại là chú cẩn cô! 5(5là lời chú Đường Tăng dùng để khống chế Tôn Ngộ Không trong truyện Tây du kí, ví với việc trói buộc người khác) Trần Cửu Tương nhe răng trợn mắt, nghiến răng nghiến lợi.
“Chú cẩn cô là cái gì?”
“Cái chú cẩn cô đó, làm cho người ta đau đầu muốn nứt ra, lại làm cho người ta nản lòng mất chí, cừu lợn đổi màu, nhật nguyệt vô quang – nhật nguyệt thôi chiếu a” Trần Cửu Tương đau đớn nói.
“Là cái thần chú gì lợi hại vậy…” Vậy mà cô không biết.
“Lời chú cẩn cô này chỉ có ba chữ: kiếm, nói, xã (hội).” Trần Cửu Tương gằn từng tiếng nói.
“…..” Âm Lệ Hoa cúi đầu không nói gì.
Bang chủ, thân là hội viên trong bang tớ không nỡ nói cho cậu biết, với những thành tích xấu xa mà chúng ta đạt được, vĩnh viễn đừng nghĩ đời này có thể thành lập tân xã đoàn. Kiếm đạo xã, tâm của cậu sẽ chết đấy!
Trần Cửu Tương tiếp tục hết sức đau xót than vãn cho cái vận đen của mình,”Cái cảm giác này cậu không hiểu đâu, trừ phi cậu cũng có cái chú cẩn cô này, nhưng mà với cậu thì không hợp lắm.”
“Tớ có…” Đầu cô lại cúi xuống, vẻ mặt trắng bệch, chậm rãi gật đầu.
“A, thật sao? Là cái gì?” Trần Cửu Tương tinh thần nhất thời rung lên, rốt cục cũng tìm được người cùng nạn.
“Xe điều khiển từ xa…”
“Xe điều khiển từ xa?” Không thể nhìn ra Âm đồng học cũng thích mặt này,”Cậu thích xe điều khiển?”
“Không, một chút tớ cũng không thích xe điều khiển từ xa…” Cô bi thảm lắc đầu,”Nếu có thể, tớ hi vọng thế giới này vĩnh viễn không có xe điều khiển từ xa.”
Như vậy thế giới này sẽ có biết bao điều tốt đẹp.