Âm Đồng Học
Chương 4 :
Ngày đăng: 21:02 21/04/20
Tiểu tử, đã lâu không gặp.”
“Sư phụ” Cậu đứng ở cầu thang tầng ba, dựa vào tay vịn ở khe hở của cầu thang gọi vang.
“Tiểu tử này càng lớn càng anh tuấn, không sai, không sai.” Lão đạo sĩ đứng ở tầng năm cũng gọi xuống.
“Sư phụ muốn ra ngoài?”
“Đúng vậy, nghe nói căn nhà sát vách phố có rất nhiều ma quái hung ác, ta muốn thử xem qua một lần.”
“Sư phụ trở về sớm một chút còn ăn cơm.” Hoàng Quang Lỗi vẫy vẫy tay, lão đạo sĩ vừa quay đầu đi đã biến mất không còn dấu vết.
Hoàng Quang Lỗi vẫn cảm thấy rất kỳ lạ, căn nhà trọ này trông có vẻ rất cũ kỹ, thực chất bên trong toàn là những nhân vật nổi tiếng đắt giá, trong đó thậm chí còn có một ngân hàng tầm cỡ quốc tế. Theo lý thuyết lẽ ra toàn bộ nhà trọ phải được dọn sạch, có một toà thang máy xa hoa cũng phải là việc khó, thế nhưng rất kỳ quái, thứ nhất, hai mươi năm trôi qua, tất cả mọi người đều rất thoả mãn về tình trạng hiện nay, ngoại trừ kỳ sửa chữa gia cố hàng năm, không ai muốn rời khỏi hoặc thay đổi nó, vậy nên bọn họ vẫn như cũ ở tại gian trọ không có thang máy cổ xưa già cỗi phảng phất âm khí quỷ quái.
Vợ chồng chủ cho thuê nhà sống ở tầng cao nhất toà nhà B, đối diện với bọn họ chính là chỗ ở của lão đạo sĩ.
Không cần nói ra, lão đạo sĩ tuy rằng tuổi đã cao, thoạt nhìn tinh thần vẫn như cũ tỉnh táo sảng khoái, bình thường hay khoác bộ áo dài, lại phiết phiết hai bên ria mép, quả thật khí chất có chút hương vị phiêu diêu tựa thần tiên.
Tầng 4 toà nhà B chính là nơi ở của Uyển tỷ – thanh mai trúc mã của cậu, nhưng chị ấy đã theo chồng là tổng giám đốc ngân hàng sang định cư tại Anh quốc, hàng năm chỉ trở về đúng hai tháng, cho nên phần lớn thời gian đều không có nhà. Phòng bên cạnh tầng 4 là của chủ cho thuê nhà; chủ cho thuê nhà lại tái hôn cùng với mẹ của cậu, hai người trở thành bạn đời, hiện nay đang đáp tàu biển chở khách định kỳ đi du lịch khắp thế giới, nghe nói bốn ngày sau mới có thể trở về.
Lầu ba toà nhà gần như chỉ dành riêng cho khách ở trọ, Hoàng Quang Lỗi thường cùng mẹ đến nơi này chơi, đối diện họ là toà nhà A, có một đôi vợ chồng đều là nhà khoa học, rất cổ quái.
Bên dưới nhà bọn họ là nhà mẹ đẻ của chị gái cậu, vốn chỉ có chị ấy và mẹ, nhưng mẹ Tằng đã được gả cho bác chủ cho thuê nhà, sau đó chuyển sang toà nhà B, cho nên bây giờ cũng chỉ còn cái nhà không; nghe nói chỉ khi chị gái cãi nhau với chồng mới về chỗ này, có thể danh chính ngôn thuận mang mác “Về nhà mẹ đẻ”, khoá cửa bắt chồng đứng ngoài.
Hoàng Quang Lỗi nghĩ rằng, nếu như nhà mẹ đẻ chỉ cách nhà chồng có hai tầng, thì cái mác “Về nhà mẹ đẻ” như vậy thực sự rất vô lí, nhưng cậu đương nhiên không nói ra.
Tầng hai toà nhà A ở đối diện là em trai của sư thúc, luận danh phận Hoàng Quang Lỗi cũng phải gọi một tiếng thúc thúc. Vị thúc thúc này của cậu là chủ của một xí nghiệp lớn thuộc loại nhất nhì vùng, tự mình tiếp nhận và phát triển sự nghiệp của gia tộc, chỉ có bà vợ mỹ nữ đầu to siêu cấp là kỳ quái thôi…
Thực sự phải nói tiếp, hình như những người trọ ở nơi này đều rất kỳ quái?
Có phải do cậu đã quen gặp quái nhân hay không, cho nên cậu mới có thể dễ dàng tiếp xúc với tiểu nữ quỷ kia được, chắc hẳn khả năng thích ứng của cậu cao hơn người thường? [*Vanila: Anh ơi, xin lỗi đi, là do anh cũng là quái nhân thì có =))]
Bác chủ thuê nhà khi còn trẻ là một vận động viên bóng chày nổi tiếng, lúc về hưu lại tự lập ra một hãng vật phẩm về chính bản thân mình, những năm gần đây đã biến xí nghiệp trở nên khổng lồ, giờ đây người phụ trách mọi bộ phận trong công ty đều do ông quyết định —— cha dượng cậu là tổng giám đốc khu phía Nam, mẹ cậu là phó tổng, cứ cách một thời gian, cha mẹ Hoàng Quang Lỗi sẽ lên Đài Bắc mở hội, bình thường hiếm khi ở lại nhà trọ lâu dài.
Cuối tuần này hai người lại đi du lịch, cậu nhàn rỗi không có việc gì nên đi dạo chơi loanh quanh.
Hoàng Quang Lỗi vừa muốn trở về nhà trọ thì đột nhiên nghe tiếng người đi lên cầu thang, vì vậy bèn quay đầu lại nhìn.
“Tiểu Quang, đến đây.” Anh rể họ Vương của cậu cười cười đi lên.
“Anh, Chủ Nhật mà anh vẫn đi làm à?” Cậu vẫy tay chào hỏi.
“Chỉ là quay về công ty xử lí vài thứ văn kiện mà thôi.” Anh rể ngừng lại ở tầng ba. “Hiện tại em cao bao nhiêu rồi?”
“187.” Cậu lấy số đo từ mấy tháng trước.
“Cừ thật, còn cao hơn cả anh nữa. Bây giờ em bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? Mười bảy, mười tám, sắp lên đại học rồi sao?”
“Tuổi mụ là mười tám, tuổi thật là mười bảy, sang năm mới lên đại học. Anh, chị sắp hết ở cữ chưa?”
Chị của cậu vừa mới đẻ được một bé gái, suốt ngày đi tám chuyện phiếm với mấy bà hàng xóm. Cậu hoàn toàn không có hứng thú với thứ sở thích lề mề đó, cho nên mới đi lên đi xuống giải khuây.
“Chưa, còn nửa tháng nữa cơ.” Anh rể cười nói, “Vốn dĩ mẹ em muốn về giúp cô ấy ở cữ, nhưng bọn anh đều nói không cần, ở nhà trọ lý đều là phụ nữ, không sợ không có ai giúp đỡ cô ấy, cho nên mẹ không cần phải gấp gáp trở về như vậy.”
Ở nhà trọ tuy rằng không ít phụ nữ, thế nhưng phụ nữ “Bình thường” thì lại có rất ít đấy? Hoàng Quang Lỗi nói thầm trong lòng.
Nhưng dù sao dì Ngô quản lí cũng là một người tương đối bình thường.
Hoàng Quang Lỗi chần chờ một chút, rốt cục cũng dám nhỏ giọng hỏi.
“Anh rể, con của hai người… Hoàn toàn bình thường chứ? Ý em là, không giống như chị gái em hồi nhỏ chứ?”
Nghe nói chị của cậu có thể chất trời sinh nửa âm nửa dương, cho nên từ nhỏ đã không thể thấy ánh sáng, mãi đến thời kỳ trưởng thành mới có thể bắt đầu trở thành một đứa trẻ bình thường.
“Ừ… Hẳn là rất bình thường?… Ít nhất… Không thấy Phong sư phụ bảo là có điều không bình thường.” Anh rể của cậu xoa xoa cằm cằm, bắt đầu trầm tư suy nghĩ như cậu.
“Anh rể, khẩu khí của anh sao không chút khẳng định vậy? Tốt xấu gì anh cũng là cha của đứa bé đấy.”
“Sinh cũng đã sinh rồi, thể chất đứa nhỏ cũng không có gì không tốt, trước kia không phải chị gái em cũng trưởng thành một cách êm đẹp hay sao?”.
“Ừm, cũng có lý.” Hoàng Quang Lỗi gật đầu.
Hai người đàn ông lớn nhỏ đang trò chuyện, bỗng có tiếng một người đạo sĩ mặc áo đạo bào của nhà vua thời xưa cầm chuông kêu đinh đang đi tới, phi từ tầng 5 xuống tầng 3 như gió thoảng.
“Phong sư phụ lại muốn xuất ngựa?” Anh rể gọi với theo lão đạo sĩ.
Cậu tức giận liếc nhìn Tống Huy Hoàng, ý bảo: Sao cậu không tìm cách bỏ rơi cô ta?
Mặt Huy Hoàng vô tội đáp lại: Cô ta không chịu đi a!
Hai cậu nam sinh cố phân cao thấp, nhưng Hoa Viên Viên càng nghĩ lại càng thấy không thích hợp. Vừa rồi sao Hoàng Quang Lỗi lại hề hề triền miên nắm tay Âm Lệ Hoa, lại còn có hình dáng như đang trao nhau ẩn tình?
Cậu ấy sẽ không thích Âm Lệ Hoa chứ?
Nói giỡn! Loại con gái quỷ khí dày đặc, ba phần không giống người, lại bảy phần giống quỷ, người con trai bình thường nào có thể ưa nổi cô ta?
Hoa Viên Viên càng nghĩ càng thấy không thích hợp, chậm rãi mở miệng: “Bạn học Âm, cậu cũng đi dạo chợ đêm?”
“Ai, tớ chỉ đi loanh quanh thôi…” Trước mặt người ngoài, Âm Lệ Hoa vẫn theo tập quán cũ cúi đầu nhìn rủ xuống đường.
“Thế nhưng chợ đêm là nơi đông người, người như cậu đi ra đi vào loạn xạ như vậy không sợ làm người khác khó chịu sao? Cậu không sợ không cẩn thận doạ người ta sợ chạy mất hay sao?”
Âm Lệ Hoa không đáp lời.
Cô đã quen với những lời châm chọc khiêu khích, loại sự tình này không làm cô thấy đau, cô cũng không cảm thấy cần tranh thủ sự đồng cảm từ những người này, dù sao một điều nhịn là chín điều lành.
Thế nhưng, điều đó ở trong mắt ai đấy cũng rất khó chịu.
Tiểu nữ quỷ là đồ chuyên dụng tư nhân của cậu, cô gặp cảnh khốn cùng, muốn tổn hại cô cũng chỉ có cậu, cô nàng họ Hoa này có chuyện gì?
“Các người không nên để ý hình dạng âm dương quái khí của Âm Lệ Hoa, thực ra cô ấy cũng chỉ bất đắc dĩ thôi.” Hoa Viên Viên không đợi những người khác đáp lại, tiếp tục nói: “Nghe nói trước đây tổ tiên của cô ấy là một bà đồng, bình thường toàn giúp phụ nữ phá thai, đắc tội thần linh, từ nay về sau người nhà cô ấy đều bị nguyền rủa, các thế hệ đều phải chuộc tội cho bà tổ tiên kia… Ai, thật đáng thương! Dù sao có tổ tiên như vậy cũng không phải là tội.”
Sai, mọi chuyện không phải là như vậy. Âm Lệ Hoa âm trầm ngẩng đầu. Châm chọc khiêu khích cô là một chuyện, nhưng cô không cho phép người khác sỉ nhục truyền thống lịch sử tốt đẹp của gia tộc cô.
“Cô có ý gì? Toàn xen vào việc của người khác!” Cô còn chưa kịp mở miệng, Hoàng Quang Lỗi đã trực tiếp mắng mỏ.
Hoa Viên Viên bị doạ lui từng bước, hai mắt trừng rất lớn nhìn cậu.
“Cậu… Cô ấy làị bà đồng thế hệ sau đó!”
“Vậy còn cô? Cô là mấy bà tám chuyện thế hệ sau chắc?”
“Cậu cậu…” Cô run run chỉ vào mặt cậu.
“Tổ tiên nhà người ta đã làm gì ảnh hưởng tới cô, mà cô ở đây bình luận lắm điều? Tôi ghét nhất là mấy người như thế, suốt ngày lo chuyện thị phi, không bao giờ thấy được mặt tốt của người khác. Ai biết tổ tông mười tám đời của cô có phải là mấy tên dâm tặc chuyên bắt khuê nữ hay giết người cướp của làm thủ lĩnh của mấy đám cường đạo hay không, chẳng lẽ cô đã trở về quá khứ hỏi cho rõ ràng rồi? Tôi nói cho cô biết, mấy tin đồn nhảm nhí của cô không phải chỉ có một, nhưng nếu bị tôi nghe thấy —— tôi không ngại động thủ với con gái đâu.” Được rồi, đúng là cậu chưa từng đả thương con gái, nhưng cô nàng họ Hoa này phải bị doạ mới biết sợ.
“Cái gì? Cậu sẽ đánh con gái?”
Kết quả, người đứng bên cạnh cậu kinh hãi hô ra tiếng.
Hoàng Quang Lỗi bị tiếng nghiến răng của tiểu nữ quỷ làm ngứa tai.
“Sao! Thế nào!” Rống lên giận dữ.
Âm Lệ Hoa lập tức lùi về phía sau hai bước. Tống Huy Hoàng thiếu chút nữa nhịn không được cười lớn.
“Đi nào! Ngu ngốc!” Hoàng Quang Lỗi nhéo lấy tay cô tha lên phía trước.
“Đi… Đi đến nơi nào?” Cô hoảng loạn liên tục giãy dụa.
“Không phải chúng ta đang ở chợ đêm sao? Cậu lảng vảng ở chỗ này là muốn mua cái gì? Xương gà với bụi bặm chồng chất chắc?” Hoàng Quang Lỗi một tay dễ dàng chế ngự được những cú đánh loạn xạ của cô.
Thế nhưng cô không muốn cùng cậu đi tìm a! Bọn họ tách ra coi như không quen biết, thật sự không quen biết mà!
Nam sinh to lớn cứng rắn không chút nhường nhịn cô gái, lờ đi nỗ lực cùng ý đồ muốn chạy trốn của cô. Đi vài bước, tàn bạo quay đầu lại.
“Cô không cần cùng lại đây!” Sau đó đối đáp với người bạn đang cười đến gần tắt thở kia: “Cậu không đuổi kịp, không phải là muốn cùng cô ta động phòng đấy chứ?”
“Rồi, rồi, sẽ, sẽ.” Tống Huy Hoàng cười ra nước mắt vội theo sau. “Xin lỗi, bạn học Hoa, chúng tôi đi trước một bước.”
Âm Lệ Hoa nhìn Hoa Viên Viên hồn bay phách lạc, ôi… Thật ra cô mới là người muốn khóc đấy.
Quyết định rồi!
Từ hôm nay trở đi cô sẽ thay đổi triệt để, hăng hái tiến về phía trước, nỗ lực đọc sách tham khảo để lên Đài Bắc học đại học công lập, như vậy cô nhất định có thể vĩnh viễn thoát khỏi tên ác ma vương này.
Thành tích của Hoàng Quang Lỗi tuy có tốt hơn cô, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi, việc cậu đi học ở trường tư nhân gần đây cũng không có gì lạ; chỉ cần cô có nghị lực quyết tâm và nhẫn nhục chịu đựng, nỗ lực trốn chạy, cô nhất định có cơ hội thoát khỏi cậu!
Đại học Đài Bắc, ta tới đây!
Tự do, ta tới đây!