Âm Dương Nhãn

Chương 10 : Trận Văn

Ngày đăng: 10:33 18/04/20


Sáng sớm hôm sau, Tô Dập đeo ba lô, từ sáng sớm đã đón xe buýt tới trước tòa nhà đặc vụ bộ môn.



Cách một làn đường, Tô Dập ngẩng đầu nhìn tòa nhà năm đầy đầy hoa cỏ trước mặt, không khỏi hơi mở to mắt.



Tòa nhà đặc vụ bộ môn kỳ thực là hai tòa nhà nằm sát nhau, trước mặt là một tòa năm tầng, phía sau là ba tầng. Hôm trước vì quá tối nên Tô Dập không chú ý, hôm nay đứng bên ngoài nhìn lại, Tô Dập phát hiện trên tòa nhà cũng những bức tường xung quanh không giống nhau, có những đường vân màu xám chi chít khắp tòa nhà.



Tô Dập nhận ra loại đường vân này, ông lão từng vẽ hoa văn tương tự thế này ở trên những món đồ nhỏ rồi gửi đi, cũng không biết gửi đi đâu. Từ trước đến nay Tô Dập không hứng thú với những thứ kia, thể nhưng hiện giờ nghĩ lại thì những đường vân kia có lẽ có tác dụng gì đó, lần đầu tiên cậu có chút nghi ngờ về tài khoản mấy trăm vạn mà ông lão cả ngày ở nhà nuôi mình để lại.



Nghĩ một chút, ánh mắt Tô Dập sáng lên, nếu cậu cũng học được cách vẽ loại hoa văn này, có phải cậu cũng có thể xem là có tài nghệ, có thể gia nhập đặc vụ bộ môn?



Nói liền làm, Tô Dập tới tiệm cà phê Starbucks ở ngoài trời, tùy ý gọi một ly thức uống rồi ngồi ở một góc, lấy dụng cụ vẽ từ trong ba lô ra, đặt bút chì chỉnh tề, bắt đầu vẽ tòa đặc vụ bộ môn ở trước mắt.



Tòa nhà nhanh chóng được phác họa, thực vật ở xung quanh cùng trên lan can sắt đều được vẽ tỉ mỉ, sau đó Tô Dập gặp phải vấn đề nan giải nhất trong quá trình hội họa từ trước tới nay.



Những lằn vân kia thoạt nhìn giống như chỉ là một khối nhưng cũng tựa hồ có thể chia ra thành những mảnh nhỏ bất đồng, nhìn lại lần nữa thì lại thấy nó là một chỉnh thể không thể tách rời.



Ngòi bút chì của Tô Dập đặt trên giấy, do dự giơ lên, sau đó lại đặt xuống, qua một lúc lâu vẫn không xê dịch. Có cảm giác muốn vẽ nhưng không biết bắt đầu từ đâu.



Trong lúc do dự, cà phê cậu gọi đã làm xong. Tô Dập đứng dậy đi lấy cà phê, dứt khoát không cầm bút nữa, tập trung nhìn tòa nhà, cẩn thận phân biệt những lằn vân kia.



Nhìn kỹ thì phát hiện những lằn vân kia có lớn có nhỏ, nếu nhìn lâu thì sẽ có cảm giác chúng không ngừng nhúc nhích làm người ta choáng đầu hoa mắt. Tô Dập nhìn rất chuyên chú, nửa ngày cũng dời tầm mắt. Hành động của cậu thu hút sự chú ý của vài người, cũng học theo cậu nhìn về phía tòa đặc vụ cao ốc nhưng không thấy gì khác thường thì mất hứng thú quay đầu lại.




Thanh niên mặt baby cứng đờ người, lập tức thu hồi ý lạnh trong mắt, ỉu xìu rũ đầu, nhàn nhạt nói: "Vậy cứ để mặc cậu ta ở bên ngoài canh giữ chúng ta như vậy à? Tôi có cần gọi điện cám ơn không?"



Nghe thấy lời này, Kỷ Bạch Tình mất hứng nói: "Tô Dập mới không phải người như vậy, nhất định là có nguyên nhân gì đó nên em ấy mới luôn nhìn nơi này như vậy, không thấy em ấy đang vẽ sao?"



Thanh niên mặt baby ngoài ý muốn quay đầu nhìn Kỷ Bạch Tình: "Bạch Tình, em thích cậu ta như vậy à?"



Kỷ Bạch Tình suy nghĩ một chút, sau đó cười híp mắt chắp tay sau lưng, nhẹ nhàng nói: "Bởi vì khí tức trên người em ấy rất sạch sẽ rất thuần khiết, cứ hệt như một màu trắng tinh vậy, làm em có cảm giác rất thoải mái."



Nghe vậy, Vu Hãn Âm cùng thanh niên mặt baby đều kinh ngạc nhìn Kỷ Bạch Tình. Bọn họ biết Kỷ Bạch Tình có huyết mạch đặc biệt rất nhạy cảm với khí tức, khí tức chán ghét sẽ làm cô cảm thấy không thoải mái. Đây là lần đầu tiên Vu Hãn Âm nghe Kỷ Bạch Tình nói về một người như vậy.



Anh có chút hứng thú mỉm cười: "Thuần khiết? Có người thuần khiết sạch sẽ đến vậy sao?"



Thanh niên mặt baby chống cằm nhìn Kỷ Bạch Tình, châm chọc: "Có khi nào là vì cậu ta là người mù màu nên em mới có cảm giác thuần khiết không?"



Không sai, ngay ngày thứ ba liên tục Tô Dập xuất hiện bên ngoài, bọn họ đã có được tư liệu chi tiết về cậu.



Kỷ Bạch Tình lắc đầu, suy tư nói: "Không phải... nó cũng không hẳn là màu trắng, nó giống như trống rỗng vậy."



.*.