Âm Dương Nhãn
Chương 18 : Kiểm tra
Ngày đăng: 10:33 18/04/20
Đồ đạc của Tô Dập cũng không nhiều, rất nhanh đã dọn xong. Nhớ lại Nghệ Tu đã nói sau khi thu thập xong thì tới tìm anh, vì thế Tô Dập liền xuống lầu tìm Nghệ Tu.
Trong căn phòng khách dưới lầu một được trang trí bằng vô số cây xanh tràn tập tiếng cười nói, không khí rất náo nhiệt. Tô Dập xuống lầu, vòng qua kệ ngăn cách đặt đầy chậu kiểng liền nhìn thấy mọi người đang ngồi trên sô pha, trên bàn là rất nhiều giấy gói bánh còn sót lại. Mao Thiên Tuyền với mái tóc ngắn cũn cũng gia nhập, đang ngồi trên ghế sô pha mềm mại mìm cười cầm bánh ngọt ăn.
"Thu thập xong rồi à? Mau tới ăn bánh này." Quay đầu lại nhìn thấy Tô Dập, Mao Thiên Tuyền liền ngoắc tay.
Tô Dập lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Em ăn rồi, em muốn tìm Nghệ Tu."
Vừa mới dứt lời, Tô Dập liền cảm thấy một tầm mắt bắn về phía mình. Quay qua thì thấy Khương Tu Hiền ngồi trong góc cười hì hì nhìn mình, đang định mở miệng thì bị Kỷ Bạch Tình nhét một chiếc bánh ngọt vào miệng.
Tô Dập bình tĩnh thu hồi ánh mắt, giải thích: "Nghệ Tu bảo em thu dọn đồ xong thì tìm anh ấy."
Khương Tu Hiền bị nhét bánh vào miệng, đang muốn mở miệng thì bị Mao Thiên Tuyền trợn mắt trừng một cái, còn đạp mạnh một cái ở dưới mặt bàn kiếng, sau đó mới nói: "Bây giờ chắc đội trưởng đang ở trong phòng huấn luyện."
Khương Tu Hiền khoa trương ôm chân nhe răng la ỏm tỏi: "Dù sao thì cũng phải để em nói chuyện chứ a!"
Mao Thiên Tuyền trừng mắt: "Nói chuyện? Không cần nghĩ cũng biết chẳng phải lời lẽ gì hay ho."
Kỷ Bạch Tình ở bên cạnh đứng lên, cười nói: "Để chị dẫn em đi."
Mao Thiên Tuyền tùy ý phủi phủi vụn bánh trên tay, khoát tay nói: "Để chị, không phải em còn phải giúp anh Vưu thư giản tinh thần à?"
Kỷ Bạch Tình nghiêng đầu nhìn Tô Dập một chút, thấy cậu không phản đối thì gật đầu: "Vậy em đi tìm anh Vưu."
Mao Thiên Tuyền rửa tay, sau đó đi tới trước mặt Tô Dập, mỉm cười cởi mở: "Chị lớn hơn em, có thể gọi em là Tiểu Dập không?"
Tô Dập gật đầu, Mao Thiên Tuyền lại càng cười vui vẻ hơn. Cô dẫn Tô Dập tới tòa năm tầng phía trước, vừa đi vừa nói: "Tu Hiền có chút sợ người lạ, hơn nữa còn rất để ý tới đội trưởng nên lúc ban đầu thái độ sẽ có chút châm chích, Tiểu Dập đừng giận, sau này tụi chị sẽ bảo nó chú ý một chút."
"Không sai, nhìn cũng ra dáng lắm." Nghệ Tu bật bia ngắm nói: "Trước tiên phải cầm súng bằng hai tay, phải cầm thật vững, bá súng nằm ngay gan bàn tay, ngón trỏ buông lỏng. Cổ tay cùng cánh tay phải thẳng, dùng lực từ cánh tay."
Tô Dập tĩnh tâm làm theo lời Nghệ Tu.
Nghệ Tu đặt súng xuống, từ phía sau đỡ lấy cánh tay cũng eo Tô Dập, cơ hồ là ôm cậu vào lòng điều chỉnh động tác: "Mắt, khe ngắm, đầu nhắm tạo thành một đường thẳng, cảm giác nhắm đúng thì lập tức bóp cò."
Tô Dập chuyên chú nhắm chiếc bia trước mặt, nhất thời cả thế giới xung quanh cậu chỉ còn lại đầu nhắm cùng chiếc bia kia.
Nghệ Tu lùi về sau mấy bước, chú ý tới ánh mắt Tô Dập thì không khỏi có chút nhíu mày.
Tô Dập không phát hiện Nghệ Tu rời đi, cậu vẫn nhìn chằm chằm chiếc bia, đầu ngón tay bấm một cái!
Đạn quang nháy mắt từ họng súng bắn ra, phát ra một tiếng nổ bắn trúng bia!
Súng quỷ mặc dù không bắn ra đạn thật nhưng vẫn có chút phản lực. Tô Dập không quen nên cánh tay có chút dao động, đạn bị bắn lệch đi, màn hình trên bia ngắm hiện lên một con số: 4.9.
"Không tệ, lần đầu tiên đã bắn trúng bia, so với tôi tưởng còn tốt hơn, có lẽ em có tiềm chất bắn súng." Âm thanh có chút kinh ngạc của Nghệ Tu truyền tới.
Nói xong, anh cúi đầu ghi chú lên báo cáo sức khỏe in ra trước đó: "Tìm Vu Hãn Âm lập kế hoạch huấn luyện các hạng mục khác cho em."
"Tìm tôi à?"
Ngoài cửa truyền tới giọng nam trầm thấp, Nghệ Tu cùng Tô Dập ngẩng đầu nhìn qua thì thấy Vu Hãn Âm đứng ngoài cửa, cười híp mắt nhìn bọn họ.
"Đúng rồi, liên quan tới vấn đề gia tăng độ chuẩn xác của kính quỷ, tôi có chút ý tưởng. Bởi vì đặc tính ánh mắt của Tô Dập, tôi nghĩ có thể bồi dưỡng em ấy thành "ánh mắt" của anh." Vu Hãn Âm sờ sờ cằm nhìn Nghệ Tu, cười nói.
.*.