Âm Dương Nhãn

Chương 12 : Bệnh mù màu

Ngày đăng: 10:33 18/04/20


Mây đen dần dần bao phủ khắp bầu trời thành phố A, thành phố không bao giờ ngủ, ánh đèn đường sáng ngời hệt như mạng nhện dọc theo các con đường từ trung tâm sầm suất kéo dài ra xung quanh, từ từ len lỏi đến vùng ngoại thành.



Tia chớp lóe sáng trên tầng mây, tiếp theo đó là ầm một tiếng thật lớn.



Mưa to như trút nước.



Rạng sáng bốn năm giờ, bên cạnh khu nhà cũ an tĩnh, mọi người đều đang say giấc. Màn mưa dày đặc che chắn đi ánh đèn đường lờ mờ đồng thời xối ước những tòa kiến trúc cũ kĩ cùng những tấm biển quảng cáo.



Tiếng mưa ào ào cùng âm thanh giọt nước đập vào cửa sổ đôm đốm quấy nhiễu giấc mộng đẹp của mọi người. Những người đang say ngủ trong tiểu khu không khỏi trở mình, lầm bầm vài tiếng rồi nhắm mắt ngủ tiếp, hoàn toàn không nghe thấy tiếng kêu cứu cùng than khóc xen lẫn trong tiếng mưa.



Khu nhà này từng là khu phân phối, thế nhưng hôm nay lại trở thành một góc cũ nát bị bỏ quên giữa đô thị sầm uất. Vì thế khu này hiển nhiên không có camera giám sát.



Trong hẻm nhỏ chật hẹp tăm tối, một nữ nhân gầy yếu bị một người nam nhân cường tráng cưỡng ép đè trên đống rác dơ bẩn, cô vừa giãy dụa một cách vô lực vừa kêu khóc. Túi đồ, mảnh dù rách cùng quần áo văng tán loạn, bị nước mưa thấm ướt.



"Cứu, cứu tôi với..."



"Giờ này có ai tới cứu mày chứ?" Vừa nói, người nam nhân thô bạo tát nữ nhân một cái.



Gò má nữ nhân nhanh chóng sưng lên, cô tuyệt vọng trợn trừng mắt, không có ai, không có ai tới cứu cô cả...



Không có...



Đột nhiên một bóng dáng vặn vẹo mơ hồ xuất hiện sau lưng nam nhân, nước mưa xuyên qua bóng dáng kia rơi xuống đất, nam nhân cùng nữ nhân đều không cảm nhận được sự tồn tại của nó. Nó xúi đầu, thèm thuồng nhìn chằm chằm tấm lưng nam nhân. Trái tim mạnh mẽ đang nảy lên bên dưới lớp cơ bắp rắn chắc, nó cơ hồ có thể tưởng tượng được hương vị thơm ngon của trái tim kia...



Cười gằn một tiếng, nó nhanh chóng vươn móng vuốt xuyên thủng lưng nam nhân, moi trái tim đang nảy thình thịch kia ra ngoài!



Máu tươi tung tóe bắn lên vách tường xám xịt trong hẻm, sau đó bị nước mưa pha loãng chảy xuống. Biểu tình dữ tợn của nam nhân đột nhiên đóng băng, cả người nặng nề ngã xuống người nữ nhân.



Nữ nhân phát hiện nam nhân đột nhiên ngã xuống, cô vội vàng dùng cả tay lẫn chân điên cuồng giãy ra khỏi thân thể nặng trịch của nam nhân, khiếp sợ không ngừng bò ra xa. Ánh mắt nữ nhân trừng to cực đại, nhìn thi thể nam nhân nằm bất động trong đống rác, cổ họng run rẩy phát ra tiếng thở dốc.



Ánh mắt đờ đẫn một chốc, nữ nhân dáng vẻ vô cùng chật vật rốt cuộc ý thức được gì đó, cô bắt đầu liều mạng kéo túi đồ của mình đang nằm trong vũng nước, run rẩy lôi di động ra, bất quá di động bị thấm nước, hoàn toàn chết máy.



Cô trợn to mắt, hốt hoảng dùng sức bấm nút nguồn di động, thế nhưng màn hình vẫn không có dấu hiệu sáng lên, đột nhiên tầm mắt cô đông cứng.




Bác gái kia suy tư gật gật đầu, không hỏi thêm nữa.



Nghe được phân nửa thì Tô Dập không để ý nữa, nhìn sắc trời u ám, Tô Dập mang theo tâm tình có chút vui sướng bước xuống con đường huyên náo.



Cậu không thích ngày nắng có ánh mặt trời chói chang. Mặc dù Tô Dập không sợ ánh sáng như người bị bệnh mù màu khác nhưng cậu vẫn thích thời tiết râm mát hơn.



Đi xuống hành lang, tiến vào con đường nhỏ nhưng vô cùng huyên náo. Con đường vốn đã chật lại thêm những kệ hàng chiếm lấn, xe cộ muốn đi qua phải không ngừng bóp còi. Hôm nay kẹt xe khá nghiêm trọng, tiếng còi xe chói tai không ngừng vang lên, những người bán hàng cũng không an tâm, cứ không ngừng nhìn dáo dác.



Tô Dập từ quầy hàng điểm tâm mua ba cái bánh bao, liếc nhìn đám tiểu quỷ đủ loại hình dáng chạy tán loạn trên đường, ánh mắt dừng lại trên người con quỷ có hình tứ giác đang há rộng miệng, lộ ra cái lưỡi dài chẻ đôi đang bám trên vai ông chủ bán điểm tâm, sau đó lẳng lặng rời đi. Tô Dập vừa ăn bánh bao vừa cúi đầu né tránh những vũng nước đọng trên đường, chầm chậm đi tới phía trươc1.



Số lượng đám tiểu quỷ tựa hồ hơi nhiều một chút.



Xuyên qua hai con phố, đột nhiên Tô Dập dừng lại, nhìn thấy bên đường tụ tập rất đông người.



Tô Dập trầm mặc nhìn đám người, ánh mắt kinh hoảng như nhìn thấy quái thú. Đứng yên nhìn xuyên qua khe hở giữa đám người, thử quan sát bên trong.



.... Xe cảnh sát, cảnh sát, dây ngăn cách...



Bình tĩnh!



Tô Dập tựa hồ có chút tò mò nhìn hẻm nhỏ bị phong tỏa, thế nhưng con ngươi trống rỗng không ngừng co giật, nhịp tim cũng tăng nhanh.



Chỗ Tô Dập dừng lại có một vũng nước đọng, nước từ trên lầu không ngừng tí tách nhỏ xuống.



Tiếng gặm cắn làm người ta khó chịu vang lên ngay sau lưng Tô Dập, cậu căn bản không dám quay đầu lại, chỉ có thể nương theo chiếc gương nhỏ của cô gái trẻ đang chỉnh trang ở phía trước len lén nhìn một chút-----



Trong kính có một bóng dáng chợt lóe, con ngươi Tô Dập co rút. Đó là một con đại quỷ hình vượn màu trắng, dáng người to cỡ người trưởng thành. Trên người nó có những vết bẩn đen đen không biết là gì, nó đang cầm một thứ gì đó ngồm ngoàm gặm cắn, những giọt chất lỏng không rõ từ thứ kia không ngừng nhỏ giọt.



Không muốn nghĩ tới thứ kia rốt cuộc là gì, trái tim Tô Dập đập thình thịch, cứng đờ người sải bước đi ra xa.



Tô Dập không nhìn thấy con quỷ vượn màu trắng kia đột nhiên ngẩng đầu, nhìn bóng lưng mình lộ ra biểu tình thèm thuồng.