Âm Dương Nhãn

Chương 29 : Phác Đạo Tử

Ngày đăng: 10:34 18/04/20


"Nghiêm lão." Vu Hãn Âm cung kính khom người gọi một tiếng.



Ông cụ được gọi là Nghiêm lão khẽ gật đầu, không nói lời nào.



Cô bé Nghiêm Chi Huyên có chút mất tự nhiên đứng bên cạnh nhìn bọn họ, nhẹ giọng hỏi: "Muốn phối mực à, là ai cần?"



Vu Hãn Âm mỉm cười, hơi nhích qua bên cạnh để Tô Dập lộ mắt: "Là cậu ấy."



Nhìn gương mặt trắng nõn tinh xảo của Tô Dập, ánh mắt Nghiêm Chi Huyên không khỏi sáng lên, nhỏ giọng nói: "Chờ một chút." Sau đó cô chạy vào trong lấy dụng cụ.



Tô Dập không để ý tới tầm mắt Nghiêm Chi Huyên, sự chú ý của cậu đặt hết vào bức hình trên tường.



Bức hình kia bị đặt ở giữa những bức khác, được lồng trong một chiếc khung lớn. Hình ảnh khá mờ, có thể nhìn ra là một nhóm người chụp chung, mà một người trong đó nhìn rất giống ông lão lúc còn trẻ.



Tô Dập nhịn không được tiến tới mấy bước, cẩn thận nhìn một hồi lâu mới xác định đó chính là ông lão.



Chiếc ghế dựa của ông cụ dừng lại phát ra tiếng vang ken két, âm thanh i a cũng biến mất. Vu Hãn Âm quay đầu nhìn Nghiêm lão, phát hiện đối phương đã ngồi dậy, mở mắt ra nhìn bóng lưng Tô Dập.



"Cháu gọi là Tô Dập à?"



Tô Dập quay lại nhìn Nghiêm lão, trầm mặc gật đầu.



Ánh mắt Nghiêm lão lóe lên một tia phức tạp, sau đó mí mắt hơi rũ xuống: "Phác Đạo Tử từng nói về cháu với tôi, sức khỏe tôi không tốt nên sau khi ông ta đi rồi, tôi không thể tới tìm cháu, thực không ngờ hôm nay lại gặp mặt."



Vu Hãn Âm ngẩn người, kinh ngạc nhìn Tô Dập: "Phác Đạo Tử tiền bối?! Vị tiền bối kia thực sự là Phác Đạo Tử sao?"



Thế nhưng Tô Dập chỉ có thể lẳng lặng nhìn Vu Hãn Âm, môi hơi mím lại, không thể trả lời.



Ông lão chưa từng nói mình tên gì, chỉ bảo cậu cứ gọi là ông lão. Đây cũng là lần đầu Tô Dập biết ông lão gọi là Phác Đạo Tử.



Nghiêm lão nằm xuống ghế, chầm chậm tiếp tục lắc lư, tiếng ken két lại một lần nữa vang lên. Ánh mắt ông có chút xa xôi, lẩm bẩm nói: "Bất quá cháu là một đứa bé như vậy thực sự ngoài sự kiến của tôi. Sau trận hạo kiếp năm đó, chúng tôi vì bị quỷ quái tàn sát cả nhà già trẻ lớn bé mà trở thành cô độc một thân một mình, tôi cứ tưởng cháu cũng giống như Chi Huyên, được nhận nuôi để kế thừa y bát, thực không ngờ..."



Tô Dập ngừng một chút, ông lão... từng có người thân sao? Là vì trận hạo kiếp hai mươi năm trước nên mới cô độc sao?



Nghĩ vậy, mặc dù không chú ý nguyên nhân nhưng ông lão quả thực không hề nói gì với cậu cả.



Vu Hãn Âm vẫn không dám tin, lúc này Nghiêm Chi Huyên bưng một chậu nước cùng rất nhiều lai lọ tiến ra. Cô vừa mới đặt chậu nước xuống chiếc bàn gỗ đã tróc sơn thì Nghiêm lão đột nhiên nói: "Chi Huyên, lần mạc cốt này để ông làm, con ghi chép đi."



Nghiêm Chi Huyên sửng sốt, gật gật đầu chuyển chậu nước đến trước mặt Nghiêm lão.



Nghiêm lão chống tay lên tay vịn ghế dựa, từ từ ngồi dậy chuyện qua ghế sô pha gỗ bên cạnh. Ông đưa tay cầm lấy những lọ thủy tinh chứa bột, nghiêng bình lắc nhẹ một cái, một nhúm bột lã chã rớt xuống.



Liên tục vẫy bốn năm loại bột, Nghiêm Lão đưa tay khuấy đều rồi mới bảo Tô Dập ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, chậm rãi nói: "Đặt tay cầm bút của cháu vào chậu nước."



Tô Dập nghe theo nhúng tay phải vào trong nước. Cậu cúi đầu nhìn chậu nước, chỉ thấy trong chậu nước màu xám tro, bàn tay thon dài lộ rõ khớp xương của mình lộ rõ dưới đáy nước, chiếc quạt gió xoay vù vù phía trên vẽ thành một đồ án nghệch ngoạc.



Nghiêm Lão cúi đầu quan sát tay Tô Dập, sau đó vươn tay nhúng vào trong nước, chuẩn xác nắm lấy tay Tô Dập.
Mặc dù bốn phía đều bị bao vây nhưng không gian bên trong cũng không u ám ngột ngạt, ánh đèn sáng ngời nhu hòa chiếu rọi, khí lạnh thoải mái xua tan đi hơi nóng bức bối. Đủ loại bình thủy tinh, linh thảo, khoáng thạch cùng những thứ Tô Dập chưa từng thấy được đặt xốc xếch nhưng lại rất trật tự khắp cửa tiệm, chỉ chừa lại một hành lang chật hẹp để đi lại.



"Đây, tới đây!"



Một âm thanh sang sảng vang lên, rất nhanh sau đó, một người đàn ông cả người đầy cơ bắp, mắt trái đeo một cái chụp màu đen, một tay nâng một cái thùng lớn, tay kia ôm một bó gậy kim loại tiến vào.



Ông đặt mớ đồ nặng nề trên tay xuống đất làm phát ra một trận tiếng leng keng, ông cầm khăn lông trên cổ lau mồ hôi, thấy Vu Hãn Âm thì cười lớn: "Ây yô, sao tên nhóc nhà cậu lại tới đây, lại gây ra một trận xôn xao rồi hả? Nghe nói tên ngốc nhà Trương gia cũng tới, tới tìm cậu à?"



Đối mặt với lời trêu ghẹo không hề có ác ý của lão Lý, Vu Hãn Âm khoanh tay tự tiếu phi tiếu nói: "Nếu không xôn xao thì tôi lười mặc thứ này tới đây."



Lời vừa ra khỏi miệng, âm thanh liền biến về giọng nam, hoàn toàn không phù hợp với bộ suit nữ mà Vu Hãn Âm đang mặc trên người, khí thế trên người anh che giấu đi sự khác biệt giữa nam và nữ, làm người ta vừa nhìn liền nhận ra đây chính là Vu Hãn Âm.



Lão Lý cười ha hả: "Đây mới chính là Vu Hãn Âm a!"



Lão Lý thoạt nhìn tầm bốn mươi năm mươi, mặt mũi có chút dữ tợn, đặc biệt là miếng chụp trên mắt trái cũng không che đi được vết sẹo to lớn dữ tợn, trông lại càng đáng sợ hơn. Thế nhưng lúc cười sang sảng thì trông có chút thật thà chất phác.



Vu Hãn Âm mỉm cười, nghiêng người tới nói: "Đây là người mới của ngành, gọi là Tô Dập. Hôm nay dẫn tới cho anh làm quen, là trận văn sư."



Tô Dập hướng lão Lý gật đầu một cái, trầm mặc không nói lời nào. Lão Lý kinh ngạc nhìn Tô Dập, cười nói: "Wow, như vậy sau này có pháp khí tốt nhất định phải nhớ lão Lý tôi a."



Vu Hãn Âm gật gật đây, đây cũng là mục đích dẫn Tô Dập ra ngoài hôm nay. Lão Lý này kỳ thực không đơn giản, mắt trái bị thương khi chiến đấu với một con đại quỷ hơn hai mươi năm trước, thực lực rất thâm hậu. Thế lực sau lưng lão Lý cũng khá phức tạp, thứ người khác không thể lấy ông có thể lấy, thứ người khác lấy được thì đồ của ông lại càng tốt hơn, cơ hồ có thể xem là ông trùm của khu chợ Huyền Dương Quan.



Có câu nói này của lão Lý, sau này pháp khí Tô Dập làm ra không lo không có nguồn tiêu thụ.



Đạt được một mục đích chuyến đi, Vu Hãn Âm cũng thả lỏng hơn, mỉm cười hỏi: "Chị dâu đâu rồi? Hôm nay không có ở tiệm à?"



Lão Lý lắc đầu: "Ở phía sau."



Vừa dứt lời, một người phụ nữ ôm một cuộn vải lớn tiến vào. Bà có mái tóc đen dài mềm mại thả lỏng ở phía sau, mặt mũi rất xinh đẹp, ánh mắt nhu hòa, có cảm giác năm tháng không thể ảnh hưởng tới bà.



Thấy người nọ đi vào, lão Lý nóng nảy bước nhanh tới ôm lấy cuộn vải, nhẹ giọng nói: "Không phải nói em ở phía sau chờ anh vào dọn à? Sao lại tự mình dọn như vậy."



Người phụ nữ mỉm cười với Vu Hãn Âm, sau đó giơ tay dùng thủ ngữ nói với lão Lý: Anh vào lâu quá nên em vào xem thử.



Lão Lý nhíu mày: "Rồi rồi, em đi nghỉ ngơi đi, để anh làm là được rồi." Mặc dù giọng nói có vẻ rất cường ngạnh như bàn tay đẩy đối phương thì rất nhẹ, cứ hệt như đang ôm con nít vậy.



Người phụ nữ lắc đầu, mỉm cười nhu hòa rồi tiếp tục dùng thủ ngữ: Anh cũng mệt rồi, để em giúp anh.



Biểu tình lão Lý lại càng nhu hòa hơn, nhẹ giọng nói: "Anh không mệt."



Biết nếu không cắt đứt thì sau đó sẽ càng khó ngắt hơn nữa. Vu Hãn Âm ho nhẹ một tiếng, mỉm cười: "Em còn một phần danh sách tài liệu cần mua, làm phiền lão Lý chọn hàng tốt nhất."



Chờ đến khi Vu Hãn Âm cùng Tô Dập ôm một cái thùng lớn, bị lão Lý chê là cản trở đuổi ra khỏi tiệm, ánh mặt trời vẫn còn chói chang nhưng không còn quá gay gắt. Vu Hãn Âm nhìn đồng hồ, dễ dàng nhấc cái thùng to khoảng một mét quấn đầy băng keo, cười nói với Tô Dập: "Xem ra chúng ta kịp về ăn bữa tối đấy."



Tô Dập gật đầu, cúi đầu đi theo phía sau Vu Hãn Âm, đỉnh tầm mắt tò mò tọc mạch của đám người rời khỏi Huyền Dương Quan, lên xe quay về tòa đặc vụ.