Âm Dương Nhãn
Chương 38 : Bạch Hổ Quỷ Quái
Ngày đăng: 10:34 18/04/20
Quỷ cấp mười trở lên mạnh cỡ nào?
Vấn đề này rất nhiều người trẻ tuổi hoàn toàn không có khái niệm, gặp quỷ cấp bảy cấp tám ở quỷ quật đã rất gian nan, vấn đề này thực sự quá cao siêu.
Trong quỷ quật lúc này, những người từng trải qua lần kiếp nạn hơn hai mươi mốt năm trước đều trắng bệch mặt, không thể tin nổi nhìn bóng đen từ vết rách kia chui ra ngoài.
Khí tức mạnh mẽ không gì địch nổi kia gợi lên vô số bóng tối trong ký ức của bọn họ.
Tông chủ Thiên Huyền Tông lạnh nhạt uy nghiêm cảm thụ được khí tức kia cũng biến sắc, tông chủ Tử Vi Tông nóng nảy mắng to mấy tiếng, không hẹn mà từ các hướng bất đồng lao nhanh về phía trung tâm quỷ quật.
Con quỷ phía trong vết rách rất mạnh, thế nhưng người trong quỷ quật không có cách nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó chui ra, hoặc sợ hãi run rẩy hoặc gào thét bỏ chạy.
Nhất thời có không ít người đang chiến đấu với quỷ vì phân tâm mà bị quỷ đánh chết.
Ở cách kẽ nứt rất gần, Nghệ Tu thấy Tô Dập rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần thì buông cậu ra, vẻ mặt căng thẳng nhìn con quỷ chầm chậm chui ra từ vết rách.
Tô Dập theo bản năng nhìn về phía cây lê ở bên dưới vết rách, chỉ thấy đoàn mây trắng kia vẫn đong đưa dao động trong gió, những cánh hoa lê trắng như tuyết lả tả rơi xuống đất.
Con quỷ kia thoạt nhìn chậm rãi từ vết rách chui ra, thế nhưng kỳ thực tốc độ cực nhanh, chỉ mới chốc lát đã chui qua hơn nửa người.
Tô Dập thấy rõ ràng đó là một con quỷ có hình bạch hổ, thân mình khổng lồ, ánh mắt sắc bén của nó nhìn về phía lồng chảo lộ rõ sát ý tàn bạo lạnh như băng.
Khí tức làm người ta hít thở khó khăn kia rõ ràng là của một con đại quỷ cấp mười một.
Khoảnh khắc đó, trong đầu Nghệ Tu lóe lên vô số ý niệm.
Nhóm Vu Hãn Âm cùng hơn ngàn người huyền môn, Sa Minh Trấn bên ngoài quỷ quật, A thị hơn hai chục triệu dân khẩu...
Anh chầm chậm ngồi dậy, thực bình tĩnh mở miệng: "Nghe thật kỹ này Tô Dập, trong quỷ quật này không có mấy người có thể địch lại con đại quỷ cấp mười một này, anh phải dốc hết toàn lực. Chốc nữa phát sinh chuyện gì anh cũng không biết, em phải tự bảo hộ chính mình, kịp thời chỉ dẫn cho anh."
Nói xong, Nghệ Tu kéo ba lô trên lưng Tô Dập cùng ba lô chứa bảo vật tìm được trong quỷ quật nhét vào khe đá bí mật. Sau khi xác nhận chỗ ẩn núp của Tô Dập an toàn, anh liền xoay người đối mặt với vật thể khồng lồ cao cỡ tòa nhà ba bốn tầng màu lam vừa chen ra khỏi vết rách nhảy xuống trước gốc cây khô.
Con bạch hổ kia há miệng, một tiếng gầm thét hệt như truyền từ viễn cổ vang lên, chấn động toàn bộ quỷ quật!
Vô số quỷ quái nằm rạp xuống đất, phát ra tiếng kêu thuần phục.
Tô Dập vội vàng nhìn về phía con quỷ, chỉ thấy thân mình của nó rất cường tráng, toàn thân trắng như tuyết, những vệt vân màu đen rải rác trên thân thể, thoạt nhìn qua căn bản không thể tìm ra yếu điểm.
Gió cát gào thét cuốn bay đất cát, thế nhưng khi chạm vào người con quỷ liền hóa thành bụi phấn vô hình.
Nghệ Tu lạnh lùng nhìn bóng dáng màu lam khổng lồ, giây tiếp theo quang mang trên người anh bùng phát dữ dội, khí thế hoàn toàn không hề thua kém con quỷ cấp mười một đối diện.
Con quỷ Bạch hổ cao ngạo nhìn con người nhỏ bé đứng trước mặt, răng nanh dữ tợn lộ ra, chầm chậm cúi thấp người vào tư thế chuẩn bị công kích.
Nhân loại này mặc dù rất nhỏ bé nhưng sức mạnh trong cơ thể lại rất khổng lồ, làm nó cảm nhận được mùi nguy hiểm. Quan trọng nhất là trong sức mạnh bùng nổ từ người nhân loại này có một tia khí tức làm nó bất an.
Loại bất an đó tựa hồ có thể dẫn dắt cảm giác sợ hãi cùng thần phục ở sâu trong tâm khảm nó dâng trào.
Bạch hổ cắm sâu móng vuốt nhọn hoắt của mình vào mặt đất, cố xua tan cảm giác bất an kia đi, nó gầm thét mở miệng: "Nhân loại! Trước khi bị ta xé nát, mi có thể lưu lại tên mình!"
Nghệ Tu siết chặt nắm tay, sức mạnh toàn thân không chút kiềm chế bộc phát toàn bộ làm gương mặt anh có chút vặn vẹo. Nhìn mảng màu lam khổng lồ trước mặt, Nghệ Tu cười mỉa, lạnh lùng nói: "Xin lỗi, mày không xứng biết tên tao."
Giây tiếp theo, bắp đùi Nghệ Tu dùng sức xông thẳng về phía con quỷ bạch hổ.
Con ngươi con quỷ bạch hổ trở nên ngoan độc, gầm thét quơ móng vuốt về phía bóng người nọ.
Con ngươi Tô Dập co rút, vội vàng hô: "Đông bắc 2, 4 mét!"
Nháy mắt ánh sáng cùng móng vuốt to lớn kia va chạm, dư chấn làm đất đá xung quanh văng tán loạn, Tô Dập không thể không rúc vào sau tảng đá lớn né tránh.
Anh từ từ mở mắt, đập vào mắt chính là gương mặt kề sát của Tô Dập.
Giống như cảm ứng được anh tỉnh lại, hàng mi dày của Tô Dập run rẩy, sau đó cũng mở mắt ra, nhìn về phía Nghệ Tu.
Nghệ Tu bất ngờ không kịp đề phòng đối diện với cặp mắt đen láy trong suốt của Tô Dập. Ánh mắt kia chỉ có hình bóng anh, hoàn toàn không có thứ gì khác.
Con ngươi Nghệ Tu khẽ co rút, bất quá không dời tầm mắt.
Bên ngoài chiếc kén, Vu Hãn Âm cùng Đỗ Phái Tuyết trầm mặc đứng đó, ánh mắt nhìn ra xa xa, vẻ mặt có đờ đẫn. Khương Tu Hiền vẫn luôn không ngừng quay đầu lại nhìn chiếc kén ở phía sau, biểu tình vừa âm trầm lại phức tạp, trầm mặc ngồi xếp bằng dưới đất. Mao Thiên Tuyền cúi đầu tựa hồ đang cầu nguyện, thế nhưng đôi môi hơn run run không thể phun ra chữ nào.
Đột nhiên một tiếng răng rắc thật nhỏ vang lên.
Bốn người canh giữ xung quanh chiếc kén lớn lập tức quay đầu nhìn lại, phát hiện quả thực có một vết nứt không ngừng lan rộng trên vỏ kén.
Nháy mắt sắc mặt Khương Tu Hiền tái, nhảy bật lên, luống cuống tay chân: "Xảy ra chuyện gì, sao tự dưng lại nứt?!"
Vỏ kén nứt rất nhanh, lộ ra Nghệ Tu cùng Tô Dập khỏe mạnh không chút tổn hao ở bên trong, sau đó biến thành vô số mảnh vụn nhỏ đỏ rực rồi biến mất.
Khương Tu Hiền trợn to mắt, ánh mắt to tròn tựa hồ phủ thêm một tầng hơi nước, kích động hô to: "Lão đại!!!"
Trái tim vẫn luôn treo cao thấp thỏm của Vu Hãn Âm cũng buông lỏng, giống như trút được gánh nặng thở phào một hơi: "Không sao là tốt rồi..."
Cảm giác thoải mái nhẹ nhàng kia vẫn chưa rời đi, đầu óc Nghệ Tu tựa hồ cũng vì thế mà vận chuyển hơi chậm. Anh mờ mịt quay đầu nhìn xung quanh, sau đó dần dần nhớ lại những chuyển đã xảy ra.
Anh chậm rãi nói: "Tôi không sao."
Nhóm Vu Hãn Âm nhất thời nhìn về phía Tô Dập tựa vào người Nghệ Tu, biểu tình vừa kích động lại phức tạp, nhất thời không biết nên nói gì.
Tô Dập trừng mắt, vừa định mở miệng thì ánh mắt đột nhiên đau nhức, thân thể cũng mất khống chế run lẩy bẩy!
Cậu nhịn không được cúi đầu đưa tay che mắt, từng giọt từng giọt chất lỏng ấm áp từ hốc mắt đau đớn chảy ra, men theo kẽ ngón tay rơi xuống quần áo rách nát của cậu cùng Nghệ Tu, tạo thành những vệt tròn lấm tấm đậm màu.
"Em làm sao vậy?" Nghệ Tu lập tức tiếp cận, thế nhưng tay lại sờ trúng một mảnh huyết dịch. Hô hấp Nghệ Tu khựng lại, vội vàng nâng mặt Tô Dập, phát hiện mắt Tô Dập là một mảng máu đỏ đáng sợ, máu đỏ tươi từng giọt từng giọt không ngừng từ hốc mắt trào ra.
Tô Dập run rẩy há miệng nhưng không thể nói nên lời, chỉ có thể bị động ngẩng đầu, mơ hồ nhìn thấy ánh sáng dao động trên người Nghệ Tu.
Vệt máu nhức máu không ngừng trào ra gương mặt trắng nõn của Tô Dập, nhìn rất kinh ngược.
"Tiểu Dập!"
"Sao lại như vậy?!"
"Mau! Mau để em ấy..."
Âm thanh bên ngoài giống như bị một tầng hơi nước mơ hồ không rõ, Tô Dập cảm giác bàn tay đang nâng mặt mình run rẩy, ánh mắt cậu khẽ động, miễn cưỡng há miệng nhưng không nói nên lời.
Rất nhanh, cậu không thể nghe thấy âm thanh của nhóm Nghệ Tu.
Trước lúc ý thức tiêu tán, con ngươi Tô Dập đột nhiên xoay chuyển như máy quay bị chuyển hướng, trực tiếp nhìn về phía gốc lê.
Hết thảy đều mơ hồ, chỉ có mảng mây tuyết cùng người nữ mặc váy đen là thực rõ ràng.
Người dưới tàng cây lê có lẽ là thiếu nữ, thoạt nhìn chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi. Cô mặc bộ váy dài rộng màu đen, trước ngực đeo vòng cổ, thực an tĩnh đứng dưới gốc lê, ánh mắt trầm tĩnh nhìn về phía bên này.
Ánh mắt đó rất quen thuộc.
Tô Dập có chút để ý, thế nhưng không đợi ý thức hỗn loạn của cậu nhớ ra thì một trận gió lớn thổi qua, mảng mây tuyết trắng lã chã rung động, thiếu nữ dưới tàng cây lê tựa như cánh hoa trắng như tuyết, đột nhiên trở nên vô hình, phiêu tán theo làn gió.
Tô Dập không thể tin nổi trợn to mắt, sau đó ý thức hoàn toàn rơi vào bóng tối.