Âm Dương Nhãn
Chương 48 : Mao Thiên Tuyền
Ngày đăng: 10:34 18/04/20
Sau trận sóng gió S thị, đặc vụ bộ môn lại bình ổn lại, Mao Thiên Tuyền quấn băng vải được đưa tới chỗ Kỷ Bạch Tình chữa trị.
Một khoảng thời gian sau đó sau đó không có sự kiện gì đặc biệt, vài con quỷ cấp năm xuất hiện cũng có người khác ra ngoài xử lý. Vu Hãn Âm tịch thu đường đao của Mao Thiên Tuyền, cấm cô không được làm việc. Anh còn nói với tất cả mọi người trong ngành, vì để Mao Thiên Tuyền suy nghĩ rõ ràng nên những người khác phải chú ý không được để cô bận rộn để phân tâm lực chú ý, lúc nào suy nghĩ thông suốt rồi nói sau.
Vì thế ngay lập tức, dì nấu cơm cẩn thận khuyên nhủ Mao Thiên Tuyền, người giúp đỡ Kỷ Bạch Tình xới đất cùng chăm sóc cây cảnh đổi thành Khương Tu Hiền, những chuyện linh tinh Mao Thiên Tuyền từng phụ trách cũng bị cự tuyệt, tất cả mọi người đều bồi bên cạnh hoặc nói chuyện phiếm với cô, cô hoàn toàn không có việc gì để làm.
Mao Thiên Tuyền bừng bừng anh khí luôn vui cười, nơi nào cần giúp đỡ nơi đó có mặt cô đã biến mất. Cô nhanh chóng gầy yếu, trở nên mẫn cảm yếu ớt hậm hực, mỗi ngày lắc lư lắc lư đi khắp nơi định tìm kiếm chuyện gì đó để phân tán lực chú ý, thế nhưng tất cả mọi người đều cự tuyệt cô giúp đỡ.
Không thể không nói Vu Hãn Âm rất hiểu Mao Thiên Tuyền, cách làm này mặc dù cực đoan nhưng cần phải ép buộc cô đối mặt với vấn đề. Bây giờ tất cả mọi người đều muốn Mao Thiên Tuyền nghĩ thật rõ ràng, không cho phép cô trốn tránh nữa.
Vấn đề bản thân vẫn luôn xem nhẹ và trốn tránh đột nhiên bị ép tới trước mắt, Mao Thiên Tuyền cảm thấy thực mờ mịt, căn bản không biết nên nghĩ thế nào. Cô căn bản không chịu nổi việc ở một mình, cảm giác hít thở không thông khi một mình cô độc nháy mắt bao phủ làm cô cơ hồ muốn phát điên.
Cũng may Vu Hãn Âm chỉ không cho phép cô bận rộn mà thôi, lúc Kỷ Bạch Tình ở nhà ấm chữa trị, cô cũng theo Vưu Minh Thành nghe cô bé ca hát, không thì theo Đỗ Phái Tuyết an tĩnh tập yoga.
Qua một đoạn thời gian, tâm tình hỗn loạn của Mao Thiên Tuyền đã bình tĩnh lại một chút, thế nhưng mấu chốt vấn đề thì vẫn như cũ không có chút đầu mối nào.
Ngày nọ, Tô Dập ôm một quyển hội họa, hộp bút cùng băng ghế nhỏ từ trên lầu ký túc xá đi xuống. Mao Thiên Tuyền ngồi trên ghế sô pha trống rỗng nhìn về một phương, đột nhiên ánh mắt cô sáng ngời, khẽ chớp.
Cô tiến tới trước mặt Tô Dập có chút kinh ngạc nhìn mình, cố gắng nặn ra một nụ cười khô khốc: "Tiểu Dập, em định đi vẽ tranh à? Chị đi cùng em được không?"
Kỷ Bạch Tình cùng Đỗ Phái Tuyết ở trong phòng bếp nhỏ làm bánh ngọt, cô có vào cũng không giúp được gì nên không muốn vào, thế nhưng ngồi trong phòng khách ngẩn người thì một giây cứ như một năm.
Tô Dập ngẩn người, do dự nhỏ giọng nói: "Nhưng mà..."
Mao Thiên Tuyền vội vàng nói: "Chị sẽ không quấy rầy em đâu, chỉ là chị không muốn ở một mình mà thôi, em cứ coi như chị không tồn tại là được."
Tô Dập nhìn Mao Thiên Tuyền, trong lòng có chút nghi hoặc, sao lại không chịu được cảm giác ở một mình a? Rõ ràng lúc ở một mình là an tĩnh nhất thoải mái nhất.
Cậu suy nghĩ một chút, gật đầu đáp ứng Mao Thiên Tuyền, sau đó xoay người chạy lên lầu lấy thêm một bảng vẽ, giấy bút cùng một băng ghế nhỏ, sau đó chậm rãi nói: "Chúng ta đi thôi, tới vườn hoa nhỏ bên phòng ăn."
Mao Thiên Tuyền có chút khó hiểu không biết vì sao Tô Dập lại quay về lấy thêm mấy thứ này, thế nhưng chị không dám hỏi, sợ Tô Dập sẽ đổi ý không cho mình theo nữa.
Xuyên qua hành lang nối tiếp đặc vụ cao ốc cùng ký túc xá, làn gió ấm áp nhẹ nhàng thổi lay tóc hai người, Mao Thiên Tuyền lại cúi đầu, ánh mắt không có tiêu cự không rõ đã bay tới nơi nào.
Đi tới phòng ăn có một mặt tường làm bằng thủy tinh, đẩy cửa thủy tinh, Tô Dập dẫn Mao Thiên Tuyền tìm tới một góc an tĩnh có bóng cây che chắn cùng khí tức tươi mát của thực vật, đặt hai băng ghế xuống, sau đó trước mặt Mao Thiên Tuyền xuất hiện một bảng vẽ kẹp giấy trắng.
Ngây ngẩn nhận lấy bảng vẻ cùng bút chì, Mao Thiên Tuyền có chút co quắp nói: "Em không cần phải để ý tới chị... chị không biết vẽ."
Tô Dập bình tĩnh mở miệng: "Cứ tùy tiện vẽ đi, em sẽ không quản chị." Nói xong, cậu thực sự không để ý tới Mao Thiên Tuyền nữa, xoay người mở quyển hội họa của mình, lật tới trang giấy trắng rồi bắt đầu nhìn đám thực vật sinh trưởng tươi tốt dưới ánh mặt trời ở trước mặt, cúi đầu bắt đầu phác họa.
Mao Thiên Tuyền luống cuống nhìn Tô Dập, lại nhìn cây cối tươi đẹp ở trước mắt, có chút ngây ngốc. Đến tận khi Tô Dập đã phác họa xong cảnh vật thì cô mới lấy lại tinh thần, khẽ nâng tay phải có chút run run vẽ một đường cong màu xám nhạt xiên xẹo.
Bàn tay từng vững vàng nắm chặt đường đao chém giết vô số quỷ quái lại đang run rẩy khe khẽ, bình thường không chú ý, thế nhưng khi cầm bút vẽ lên giấy thì hết thảy dấu vết không thể nào che giấu.
Mao Thiên Tuyền biết đây là hậu chứng chướng ngại sau khi thương tổn, rõ ràng vết thương trên vai phải nhờ thuốc và tiếng ca của Kỷ Bạch Tình đã hoàn toàn khôi phục, chỉ còn lại một vết sẹo hình tròn xấu xí mà thôi, thế nhưng tay cô vẫn hệt như còn bị thương, đau đớn từ vai truyền thẳng tới óc, cả cánh tay phải vô lực, run rẩy.
Cô cố gắng cầm chặt bút để chống cự lại cơn run, thế nhưng tay càng siết chặt thì nét bút lại càng xiên xẹo dữ tợn hơn, cuối cùng vẽ thành những đường cong xấu xí nghệch ngoạc.
Mao Thiên Tuyền ngẩn người theo bản năng nhìn qua Tô Dập ngồi ở phía trước, thấy cậu thực chuyên chú nhìn trang giấy, thấy tay cậu nhẹ nhàng cầm xoẹt một cái vẽ ra một đường cong trơn mượt. Cô theo bản năng học theo cách cầm bút của Tô Dập, buông lỏng ngón tay, sau đó nhanh chóng quẹt một cái trên giấy.
Mặc dù đường cong hoàn toàn lệch khỏi vị trí dự tính của cô nhưng tốt xấu gì cũng trơn mượt, so với những đường nét thô cứng nghiêng lệch ở bên cạnh nhìn tốt hơn nhiều. Mao Thiên Tuyền không khỏi thanh tĩnh, vụng về vẽ trên trang giấy trắng.
Bước chân của Nghệ Tu khựng lại, âm trầm quay lại: "Thử gọi một tiếng cậu bé đáng yêu nữa coi?"
Vu Hãn Âm nhún vai, cười híp mắt tiếp thu: "Được rồi, Tiểu Dập Tiểu Dập, được chưa?"
Nghệ Tu khoanh tay xoay người lại, híp mắt nhìn Vu Hãn Âm, chờ xem đối phương có lời gì muốn nói.
Vu Hãn Âm đối diện tầm mắt sắc bén của Nghệ Tu, mở một sấp văn kiện đưa qua, nụ cười trên mặt thu lại, nhỏ giọng nói: "Ban đầu mọi người vội vàng lên đường nên không kịp nhìn thấy tin tức này. Trước đó có một cô nhi viện ở khu nhà cũ bị cháy, chính là buổi tối chúng ta tới núi Sa Khư. Đêm đó cả cô nhi viện bị thiêu hủy, đám nhỏ bên trong cùng toàn bộ nhân viên đều táng thân trong biển lửa, không một người sống sót, số lượng người chết ước chừng một trăm người."
Nhìn sấp tư liệu, cả tòa kiến trúc cô lập là một mảnh nám đen, bị cháy sạch chỉ còn lại tòa nhà trống rỗng. Nhân viên cứu hỏa dùng băng ca khiêng thi thể phủ vải trắng ra ngoài, một cánh tay nhỏ gầy nám đen từ băng ca trượt xuống, nhìn mà kinh sợ.
Vu Hãn Âm đè thấp âm thanh hơn nữa: "Cô nhi viện này chính là nơi Tiểu Dập từng ở, kết quả điều tra là xì ga, viện trưởng không phát hiện, phòng bếp bật lửa dẫn đến bùng nổ. Thế nhưng cả quá trình rất kỳ quái, mùi ga nồng như vậy căn bản không có khả năng không ngửi thấy, phòng bếp cách phòng ngủ của đám nhỏ rất xa, mùi ga và tiếng nổ không có khả năng không nghe thấy, thế mà kết quả tất cả mọi người đều vô tri vô giác chết trong biển lửa.
Nghệ Tu nhíu mày đặt tư liệu xuống, lạnh giọng nói: "Anh cảm thấy vụ hỏa hoạn này là có người muốn nhắm tới Tô Dập?"
Biểu tình Vu Hãn Âm có chút u ám, nhíu mày cào cào mái tóc dài: "Không rõ, thế nhưng cô nhi viện sớm đã không còn chút liên hệ gì với Tiểu Dập, anh không tìm ra kẻ đứng sau. Thế nhưng anh cứ có dự cảm không tốt..."
Nghệ Tu lạnh giọng: "Còn cả lần quỷ quật nữa, chẳng lẽ vì chúng ta phá hủy âm mưu cổ trạch nên muốn trả thù?"
Vu Hãn Âm cười khổ: "Nếu chỉ đơn giản như vậy thì tốt rồi, thế nhưng chuyện cổ trạch rõ ràng là trước khi rút lui sẵn tiện làm một vố lớn mà thôi, với lại phải giải thích thế nào về quỷ hồn Phong Thanh Vi?"
Nghệ Tu siết chặt văn kiện trong tay, biểu tình ngoan lệ, giọng điệu lạnh lùng: "Tô Dập là vì tôi mới bị đám người kia để mắt tới, chúng ta phải bảo vệ em ấy. Tiếp tục chú ý chuyện cô nhi viện."
"Rắc" một tiếng, kẹp văn kiện bằng nhựa bị Nghệ Tu bóp nát. Anh lạnh lùng nhìn bìa nhựa màu bạc bị bẽ gãy lìa trong tay, tùy tiện ném nó lên bàn rồi xoay người đi ra cửa.
Nhìn bóng lưng Nghệ Tu, Vu Hãn Âm cúi đầu nhíu mày nhìn hình ảnh tòa nhà cô nhi viện nám đen, một lần nữa quay đầu từ cửa sổ nhìn hai người đang ôm bảng vẽ ngồi vẽ ở dưới lầu.
Vu Hãn Âm thất thần, trong đầu không ngừng xoay chuyển tất cả mọi việc phát sinh sau vụ cổ trạch, vẫn như cũ không túm được đầu mối bị che giấu, điểm duy nhất có thể xác định lả kẻ đứng sau chuyện này có lẽ đã theo dõi Tiểu Dập. Chờ đến khi lấy lại tinh thần thì anh phát hiện nhóm Tô Dập tựa hồ đã vẽ xong, đang thu dọn dụng cụ vẽ tranh.
Anh cầm lấy di động gọi một cuộc điện thoại rồi trở về phòng làm việc của mình ở tầng năm. Đây là một căn phòng cực lớn được trang trí đơn giản, tủ sách lớn phủ kín hai mặt tường, vô số sách vở, văn kiện, hồ sơ được chất trong tủ. Chiếc bàn gỗ lớn được đặt ở chính giữa phòng, phía sau bản là chiếc ghế bành lớn. Trên bàn sắp sếp chỉnh tề, cạnh bàn còn có vài chậu cây xanh.
Cửa bị gõ, người ngoài cửa được đáp lại liền mở cửa tiến vào, nghi hoặc hỏi: "Hãn Âm, em gọi chị à?"
Người tới chính là Mao Thiên Tuyền, Vu Hãn Âm tựa vào bàn gỗ, tựa hồ có chút suy tư nhìn cô: "Khoảng thời gian này đủ để chị suy nghĩ thật kỹ, bây giờ chị đã nghĩ rõ ràng chưa?"
Mao Thiên Tuyền ngẩn người, yên lặng một chốc rồi ngẩng đầu lộ ra nụ cười khổ: "Chị sẽ không dùng phương thức tự hủy hoại này để bảo hộ người khác nữa."
Vu Hãn Âm lẳng lặng nhìn Mao Thiên Tuyền, không nói gì. Mao Thiên Tuyền hít sâu một hơi rồi nói tiếp: "Sinh mạng của bọn họ rất quan trọng, nhưng chị cũng quan trọng như vậy. Trước kia là chị không biết tự lượng sức mình, năng lực của chị có hạn, không thể nào không chút sơ sẩy bảo hộ bọn họ an toàn. Sau này chị sẽ liều mạng nâng cao năng lực của mình, làm ra chuyện hữu dụng thực sự."
Nhìn ánh mắt lóe ra tia sáng kiên định của Mao Thiên Tuyền, Vu Hãn Âm khẽ mỉm cười.
Xem ra cô đã thực sự thoát ra khỏi vụ việc siêu thị kia.
Anh đi vòng ra sau bàn, từ trong ngăn kéo lấy ra một thanh đường đao đưa cho Mao Thiên Tuyền đang sửng sốt: "Tốt lắm, cầm nó đi, ngày mai chính là một ngày mới."
Mao Thiên Tuyền nhìn chằm chằm đường đao, tay phải khẽ run đưa tới, lúc chạm tới thanh đao thì bàn tay run rẩy đột nhiên ổn định, nắm chặt lấy thanh đường đao của mình.
Ngày mai chính là một ngày mới.
...*...