Âm Dương Nhãn

Chương 51 : Thằng mù

Ngày đăng: 10:34 18/04/20


Nghệ Tu nhíu mày, nội tâm không biết đã mắng bao nhiêu câu mẹ nó, nhịn không được đau lòng ôm lấy bả vai Tô Dập. Mà Tô Dập thì bĩnh tình thờ ơ nhìn, tựa hồ chuyện trước mắt không hề liên quan tới mình.



Giống như phát hiện không thể mê hoặc được Tô Dập, cảnh tượng trước mắt bắt đầu dao động rồi dần dần mơ hồ như được đưa vào máy phát tua nhanh, cảnh tượng vun vút thoáng qua trước mắt. Trong những hình ảnh này, Nghệ Tu rất nhiều lần nhìn thấy bé Tô Dập bị đám tiểu quỷ dọa tới không dám nhúc nhích nhưng không dám nói ra, còn thường xuyên bị đám hùng hài tử ép vào góc vắng châm chọc cười nhạo, nặng hơn thì đập vài cú.



"Ê! Thằng mù, mày nói coi quần áo tao màu gì?"



"Ha ha ha, nó bị mù mà, ngay cả quần áo của nó nó còn không thấy!"



"Thằng mù! Liu liu..."



Con nít không rõ bệnh mù màu là gì, chỉ biết nhìn không thấy là bị mù, vì thế liền thống nhất gọi Tô Dập là thằng mù.



Bé Tô Dập chỉ im lặng cúi đầu chịu đựng, cố gắng rúc mình vào góc tường.



Trong cô nhi viện có nhiều đứa bé như vậy, vì sao chỉ có một mình bé bị khi dễ?



Đương nhiên là vì Tô Dập dễ nhìn, lại còn tự biết chỉnh chu bản thân chỉnh tề. Không chỉ viện trưởng tốt với bé, ngay cả những người có ý muốn nhận nuôi khi nhìn một đám trẻ con sẽ lập tức chú ý tới Tô Dập. Cả những người lớn thỉnh thoảng tới thăm cũng đặc biệt chăm sóc Tô Dập.



Nhưng Tô Dập chưa từng được nhận nuôi thành công, trừ bỏ tính cách im lặng không thích nói chuyện thì đám trẻ trong cô nhi viện vẫn luôn nhất trí ngăn cản, làm rối loạn cơ hội được nhận nuôi của Tô Dập.



Dần dần hành vi bài xích cùng ngăn cản này lan tràn ra mọi phương diện, tất cả các đứa bé trong cô nhi viện đều chán ghét Tô Dập, không chịu nói chuyện với Tô Dập, cứ như Tô Dập là người trong suốt, chỉ có bé Tiểu Hân còn nói vài câu. Cô nhi viện dù sao vẫn luôn có đứa nhỏ tiến vào, viện trưởng bận tới sứt đầu mẻ trán, cũng không có tâm trí để ý tới bé Tô Dập. Mà mấy đứa nhỏ kia vẫn không được ai nhận nuôi nên lại càng không kiêng nể gì khi dễ Tô Dập.



Bàn tay ôm vai Tô Dập của Nghệ Tu không ngừng siết chặt, ánh mắt chăm chú nhìn bé Tô Dập co rúc trong góc, đau lòng tới không nói nên lời. Bả vai Tô Dập bị Nghệ Tu siết tới phát đau, cậu nhẹ nhàng vỗ tay anh một cái làm anh chậm rãi buông lỏng, sau đó chuyển thành nắm tay cậu.



Đột nhiên có một ngày, một cặp vợ chồng từ một chiếc xe sang trọng bước xuống, ăn mặc rất đẹp đẽ, nhìn cao quý như thiên thần vậy. Bọn họ tiến vào cô nhi viện trong ánh mắt của bọn trẻ, mỉm cười với viện trưởng: "Chúng tôi muốn nhận nuôi một đứa bé."



Đám nhỏ nhốn nháo tranh thủ biểu hiện chính mình trước mặt cặp vợ chồng. Người nữ biểu tình cao ngạo nắm tay chồng mình nhìn đám nhỏ, đột nhiên ánh mắt bà sáng lên, biểu tình kinh ngạc lại vui mừng vỗ tay chồng mình, chỉ vào một góc kích động nói: "Mau nhìn! Đứa bé kia đẹp quá! Chồng, chúng ta nhận nuôi bé ấy đi, được không?"



Đám nhỏ cứng đờ người rối rít quay đầu, lập tức nhìn thấy Tô Dập an tĩnh cúi đầu ngồi trong góc.



Giây tiếp theo, ngọn lửa ghen sợ vô cùng đáng sợ hừng hực bùng lên trong mắt chúng.



Người nam bị kéo tay cũng liếc nhìn về phía Tô Dập, sau đó gật đầu hài lòng, cưng chìu vỗ tay vợ mình cười nói: "Đương nhiên là được."



Bé Tô Dập cảm nhận được gì đó, bé chầm chậm ngẩng đầu, trong ánh mắt ghen ghét của những đứa nhỏ khác bé co rúm người rồi lại cúi đầu.



Viện trưởng quay đầu nhìn lại, bật cười: "Là Tiểu Dập sao? Bình thường bé hơi im lặng một chút nhưng rất ngoan, còn nhỏ đã biết chỉnh chu bản thân rất chỉnh tề."



Người nam đi theo viện trưởng vào văn phòng nói chuyện, mà người nữ thì ở lại bên ngoài, bà đi tới trước mặt Tô Dập, mỉm cười bắt chuyện.



Bà vừa đi tới thì mùi nước hoa lập tức xộc vào mũi bé Tô Dập, bé nhịn không được hắt hơi một cái, sau đó dùng tay che miệng, cúi đầu không nhìn người nữ kia.



"Con tên gì? Năm nay con mấy tuổi rồi?"



Bé Tô Dập im lặng, người nữ hỏi lại vài lần mới chịu nói một câu: "Tô Dập."



Người nữ khẽ nhíu mày, bất quá vẫn kiên nhẫn hỏi vài vấn đề nhưng cơ bản đều không được đáp lại.



Đột nhiên một cô bé khóc oa oa lao vào lòng một bà bác làm việc trong cô nhi viện ngồi bên cạnh: "Con sợ quá! Tô Dập nói có quỷ! Con sợ quá bà ơi..."



Lại có vài đứa nhỏ mếu máo chỉ trích Tô Dập, bà bác vội vàng vỗ lưng bé gái, thuần thục an ủi: "Đừng sợ, là giả thôi! Mấy con đừng khóc, ngoan nào."




Người nữ suy yếu lộ ra nụ cười mỉm rồi chậm rãi nhắm mắt, hô hấp ngừng lại...



Hô hấp của Nghệ Tu cũng nghẹn theo, ngây ngốc nhìn người nữ nằm trên giường bệnh hoàn toàn rời đi, nắm tay siết chặt, nước mắt nóng bỏng từ hốc mắt trào ra.



Tô Dập nhìn bả vai hơi run rẩy của bé Nghệ Tu, cậu theo bản năng nắm chặt tay người bên cạnh.



Nghệ Tu lẳng lặng nhìn người nữ gầy yếu nằm trên giường bệnh, thấp giọng nói: "Nữ nhân ngu xuẩn."



Nói xong, anh chợt nghiêng đầu nhắm mắt lại không nhìn nữa, cố gẵng miễn cưỡng duy trì cơn nghẹn ngào đang dâng trào.



Cánh tay căng cứng của Nghệ Tu run khe khẽ, tâm Tô Dập cũng run theo, một tay khác cũng nâng lên, lẳng lặng nằm lấy tay anh.



Hồi lâu sau, sau khi điều chỉnh lại tâm tình, bé Nghệ Tu lau nước mắt, mặt không biểu cảm rời khỏi phòng bệnh. Vài người mặc âu phục đứng ngoài cửa hơi khom người, mỉm cười mở miệng: "Nghệ thiếu gia, ngài có nguyện ý theo chúng tôi trở về Thiên Huyền Tông không? Chuyện an táng Từ nữ sĩ chúng tôi sẽ xử lý, chỉ là bà ấy có thể không thể vào được mộ phần gia tộc Thiên Huyền Tông..."



Bé Nghệ Tu không nói cho mẹ biết, kỳ thực cái kẻ gọi là cha đã tìm tới, ngay lúc bệnh tình bà đột nhiên trở nặng.



Thực buồn cười, người cha hơn mười năm đằng đẵng không hề thấy bóng dáng đột nhiên xuất hiện muốn dẫn cậu đi. Hóa ra không phải vì mẹ không thể tiếp tục nuôi dưỡng cậu mà vì sức mạnh ẩn chứa trong cơ thể cậu đột nhiên bùng nổ, làm cậu vô tình đấm vỡ một mặt tường. Khi đó mẹ bệnh nặng, nhà căn bản không có tiền, lúc bé Nghệ Tu cấp bách nghĩ xem làm sao bồi thường thì đám người này xuất hiện.



Khi đó bé Nghệ Tu mới biết cha mình là nhân vật lớn, thậm chí ông ta biết rõ tình huống của hai mẹ con nhưng không hề muốn quan tâm.



Người nữ chết trên giường bệnh tựa hồ chưa từng thắc mắc khoảng tiền mà mình điều trị trong bệnh viện tới từ đâu, bà chỉ luôn nói bé phải đi theo cha mình. Có lẽ bà hiếm khi thông minh được một lần, tự phát giác ra nên mới nói vậy.



Bé Nghệ Tu lạnh lùng nhìn đám người mặc âu phục mang giày da, cậu siết chặt nắm tay, khàn khàn mở miệng: "Tôi đi theo mấy người."



Từ đó, bé Nghệ Tu chỉ có một mình, cậu chỉ có thể dựa vào chính mình cố gắng sống. Đối với người cha đột nhiên xuất hiện này, cậu không hề có chút mong đợi nào.



Nghệ Tu đứng thẳng tắp dưới ánh đèn, ánh mắt thâm sâu khó tả. Cậu cuối cùng không thể tốt nghiệp chương trình học như hi vọng của mẹ, cũng không trở thành người mà bà kỳ vọng.



Thiếu niên cao chưa tới ngực người trưởng thành quật cường không chịu quay đầu liếc nhìn phòng bệnh, theo đám nam nhân mặc âu phục rời đi. Bọn họ đi tới núi Thiên Huyền có mây mù lượn quanh, có tiên khí mịt mờ, lúc này Nghệ Tu mới biết cha mình là người đứng đầu một tông môn, là người đứng trên vạn người.



Người nam mặc âu phục đưa Nghệ Tu tới giải thích: "Trước đó cả huyền môn vô cùng hỗn loạn, sau khi kẽ nứt quỷ vực bị phong ấn, chúng ta phải tịnh dưỡng một thời gian mới miễn cưỡng khôi phục, sau đó lập tức nghĩ tới việc đón thiếu gia trở lại.



Nghệ Tu thờ ơ lạnh nhạt cười nhạo một tiếng, mặt không hề có biểu cảm, hiển nhiên không tin mấy lời xàm xí này.



Bọn họ một đường đi tới cung điện Thiên Huyền Tông ở trên đỉnh núi, dọc theo đường đi có không ít người mặc trường bào quảng tụ* dùng ánh mắt khác biệt nhìn Nghệ Tu. [ống tay áo rộng]



Thế nhưng trước khi gặp người gọi là cha kia, người nam mặc âu phục dẫn Nghệ Tu tới trước một tảng đá xám đen, mỉm cười nói Nghệ Tu đấm tảng đá này một quyền.



Khi ấy phụ cận mơ hồ có rất nhiều người, bao gồm cả nhóm Nghệ Tử Ngang cùng Quách Minh Phi mà Tô Dập từng thấy qua.



Bé Nghệ Tu giơ nắm tay bé nhỏ tràn đầy oán hận hung hăng đấm vào tảng đá cứng rắn trước mặt!



"Ầm" một tiếng thật lớn, khí lưu mạnh mẽ lan ra xung quanh!



Bé Nghệ Tu chầm chậm thu hồi nắm tay, mà vị trí bị đấm xuất hiện vài vết rạn nhỏ!



Rất nhiều người đặt tầm mắt vào vết rạn kia, sau đó liếc nhìn Nghệ Tử Ngang đang đen mặt, biểu tình có chút cổ quái. Lần đầu tiên trên mặt người nam mặc âu phục xuất hiện biểu tình kinh hãi, thái độ của ông trở nên cung kính hơn hẵn, khom người mời Nghệ Tu đi lên tòa cung điện cao nhất.



...*...