Âm Dương Nhãn

Chương 60 : Giai đoạn hôn môi

Ngày đăng: 10:34 18/04/20


Sau khi đáp xuống, Tô Dập bắt đầu quan sát trận văn bao bọc cả tòa thành cổ to lớn, chỉ thấy chiếc lồng trận văn trong suốt xám đen này không ngừng lơ lửng dao động, vô số hạt châu khảm trên lồng lấp lánh tỏa sáng chiếu sáng vùng hải vực này sáng như ban ngày.



Vị trí bí cảnh này tựa hồ không phải biển sâu, mà đại dương ở xa xa cũng không phải một mảnh đen nhánh mà là một mảnh tối mờ mờ, có thể nhìn thấy dáng vẻ của các vật thể ở xa xa.



Bên ngoài lồng trận văn trong suốt là đáy biển rậm rạp san hô, vô số sinh vật biển kỳ kỳ quái quái tự do bơi lội, một bầy cá thật lớn nhanh nhẹn bơi lội trong đại dương. Tô Dập còn thấy một con cá đuối ó thật lớn mang theo một đàn cá lớn ở dưới vây lướt ngang qua, hình ảnh cứ hệt như dẫn theo đàn em dạo chơi vậy, phần vây cánh kia phập phồng nhấp nhô như gợn sóng lượn ngang qua phía trên lồng trận văn.



Một bên là thành cổ đổ nát thê lương, một bên là đáy biển xinh đẹp lạ thường, hai quang cảnh hoàn toàn bất đồng đan xen bất ngờ tạo ra cảm giác hư ảo vặn vẹo đặc biệt thú vị.



Tô Dập đảo mắt nhìn một vòng, chỉ cảm thấy chính mình tựa hồ bước trên đường hầm thời không, cứ như đang xuyên thời gian vậy.



Nghệ Tu quan sát thạch bích đổ nát ở xung quanh, đồng thời nhìn qua Tô Dập đang chuyên chú quan sát thế giới đáy biển hoa mỹ: "Em đang nhìn gì vậy?"



Tô Dập nhỏ giọng nói: "Trận văn, cả nơi này được bao bọc bởi một mảng trận văn lớn, đều là trận văn em chưa từng thấy qua."



Nghệ Tu vừa nghe vậy thì hiểu được, cười nói: "Vậy chúng ta cứ xem trận văn trước đi, anh có mang theo giấy bút, em muốn ghi chú lại không?"



Tô Dập nghiêm túc gật đầu, Nghệ Tu tìm một tảng đá bằng phẳng phủi sạch, sau đó từ trong ba lô lấy ra một quyển sổ cùng một cây bút đưa cho Tô Dập, sau đó lười biếng ngồi bên cạnh. Tô Dập chuyên chú nhìn mảnh mênh mông kia, còn anh thì chuyên chú nhìn Tô Dập.



Tô Dập sớm đã quen với tầm mắt của anh, cậu chậm rãi mở sổ ra, cầm bút, nghiêm túc nhìn trận văn chầm chậm dao động, thỉnh thoảng chớp sáng phun ra bọt khí có bọc người bên trong, cẩn thận tìm kiếm quy luật.



Trong khoảng thời gian mô phỏng trận văn bên ngoài đặc vụ cao ốc Tô Dập đã phát hiện, trận văn lớn mặc dù rất phức tạp nhưng kỳ thực phần lớn ký hiệu giống hệt nhau, chẳng qua cách tổ hợp sắp xếp không giống. Trong mớ lộn xộn bừa bãi kia có ẩn giấu một loại quy luật, chỉ cần tìm ra quy luật thì có thể lần theo quỹ tích tìm được quy luật nồng cốt.



Tìm được quy luật nồng cốt thì cả trận văn khổng lồ này nháy mắt bị phá giải, Tô Dập không cần nhớ toàn bộ chi tiết trận văn, cậu có thể căn cứ theo quy luật sắp xếp nồng cốt để suy tính vẽ ra một trận văn giống như đúc.



Mà lồng trận văn trên tòa thành cổ thành hiển nhiên cực kỳ phức tạp, ánh mắt Tô Dập chậm rãi lướt qua số trận văn đang chậm rãi di động cùng những hạt châu không biết tên lấp lánh lóe sáng trên đỉnh, nhanh chóng phân loại cùng quy nạp chúng, cuối cùng ánh mắt tập trung ở những trận văn thực bình thường không hề xê dịch, rốt cuộc bắt đầu đặt bút vẽ nét đầu tiên.



Nghệ Tu có chút hiếu kỳ rướng đầu qua nhìn một cái, phát hiện Tô Dập đặt bút vẽ một đường cong méo mó gập khúc kỳ quái, cậu đặt bút nặng nhẹ có thứ tự, đường cong vẽ ra có lớn có nhỏ, từ từ hợp thành ký hiệu vặn vẹo, nhìn giống như đang vẽ bùa vẽ ngải không hề có ý nghĩa.



Nghệ Tu có chút hứng thú nhìn Tô Dập kéo dài ký hiệu đó ra phía sau rồi chợt lóe sáng rồi biến mất không còn chút dấu vết trên mặt giấy, ngay cả vết mực cũng không thấy đâu nữa, giống như mặt giấy chưa từng vẽ bất kỳ thứ gì. Trong mắt anh, Tô Dập lưu loát vẽ một lằn ngang, trên mặt giấy màu ngà hiện lên một đoạn nhỏ màu đen cắt ngang mà cậu vừa vẽ.



Lại một đường cong méo mó khúc khuỷu tạo thành một ký hiệu dưới ngòi bút của Tô Dập rồi biến mất tăm. Nghệ Tu nhíu mày, không để ý tới mấy ký hiệu đó nữa, chỉ híp mắt nằm nghiêng trên mặt đá, thỉnh thoảng chú ý tới cảnh sắc đáy biển trên không trung cùng xung quanh, nhưng đại đa số vẫn đặt trên người Tô Dập đang ngẩng đầu nghiêm túc phác họa, thoạt nhìn rất thích thú.



Sau khi tiến vào bí cảnh Nam Hải, bọn họ liền không nhúc nhích ở trong góc vắng này vui vẻ nhàn nhã. Qua khoảng hai tiếng, Nghệ Tu giơ tay nhìn đồng hồ đeo tay rồi ngồi dậy liếc nhìn Tô Dập đang chuyên chú, canh ngay khoảnh khắc cậu nâng bút lên nói: "Trưa rồi, ăn cơm trước đã."



Tô Dập giống như thức tỉnh ngẩng đầu lên, sau đó chậm rãi gật đầu.



Nghệ Tu từ ba lô lấy ra ba hộp cơm, đây là hộp giữ ấm đặc chế mà du thuyền cung cấp, sức nặng rất lớn, chỉ cần chế nước vào thì nó sẽ phản ứng với vôi sống ở bên trong, ngay lập tức sinh ra nhiệt lượng đun nóng thức ăn bên trong.



Loại hộp cơm này vì cân nhắc tới sức ăn khá lớn của đại đa số mọi người trong huyền môn nên mỗi hộp to như một cái chậu, phân lượng đặc biệt lớn, mấy hộp cơm này cơ hồ chiếm hơn phân nửa không gian trong ba lô Nghệ Tu. Sức ăn của Tô Dập không lớn, một hộp như vậy cậu chỉ có thể ăn được phân nửa, căn bản ăn không hết. Cậu nhận lấy hộp cơm trong tay Nghệ Tu, mở ra nhìn một chút thì hơi nóng cùng mùi thơm cuồn cuộn xộc vào mũi, là cơm cà ri gà.



"Còn một phần là cơm gà xào đậu, một phần cơm thịt kho, em muốn ăn thịt kho không?" Nghệ Tu vừa mở nắp hai hộp cơm còn lại vừa nói.



Tô Dập không thể ăn cay, ăn một chút thôi là miệng vừa nóng hừng hực vừa đau vừa tê, ăn không tới mấy ngụm đã không còn nếm ra mùi vị gì nữa. Sau đó vô luận là thức ăn hay nước uống, vừa vào miệng thì chỉ có một chữ đau, không quản chua cay ngọt mặn đều không nếm ra vị, vì thế Nghệ Tu không có ý đưa món gà xào đậu cho Tô Dập.
Gió biển dần dần trở nên lạnh hơn, mạnh mẽ thồi tung mái tóc Tô Dập cùng Nghệ Tu, quần áo cũng bay phần phật, cũng thổi đám người ướt sũng đang trèo lên boong lạnh thấu tim gan. Sóng biển bị gió thổi không ngừng đánh vào thân thuyền, làm chiếc du thuyền đong đưa dao động.



Đén pha chói mắt trên thuyền "ba" một tiếng bật sáng, chiếu sáng mặt biển dần dần tối đen. Nghệ Tu cùng Tô Dập không ở lâu trên boong nữa mà nhanh chóng quay về phòng.



Trong phòng có một cái máy giặt nhỏ, thời gian hai người ra ngoài ăn một bữa cơm vừa vặn đã giặt giũ xong. Treo quần áo lên móc treo xong, đêm nay bọn họ không còn việc gì cần làm nữa.



Tô Dập ngồi trên giường, lấy quyển sách đọc dở ban sáng tiếp tục xem, Nghệ Tu nằm bên cạnh, cầm di động nhíu mày chơi game.



Trong phòng là một mảnh an tĩnh, cũng không biết qua bao lâu, Nghệ Tu đột nhiên bỏ đi động qua một bên, mắng một câu: "Cái thứ rác rưởi yếu đuối! Tên nhóc Bình Hạo Diễm kia nghiêm cứu trò chơi quái quỷ gì đây, đụng hai cái là chết rồi, không chơi!"



Tô Dập ngẩng đầu nhìn màn hình di động bị Nghệ Tu vứt qua một bên hiện vài mục lựa chọn: Bắt Đầu Chơi, Lưu Trữ cùng Thoát.



Nghệ Tu lại cầm di động lên, dùng sức nhấn nút Thoát, sau đó không chút nghĩ suy gỡ cài đặt trò chơi kia, sau đó mới hả giận nằm xuống.



Tô Dập liếc nhìn thời gian, phát hiện đã sắp mời giờ. Dư quang ánh đèn bên ngoài xuyên qua lớp màn cửa sổ bằng lụa mỏng chiếu vào phòng, tiếng xôn xao trên boong tựa hồ đã nhỏ hơn rất nhiều nhưng vẫn chưa ngừng hẳn.



Nghệ Tu trở mình, giống như ban sáng dùng hai tay vững vàng ôm chặt lấy eo Tô Dập: "Em đọc sách tiếp đi."



Tô Dập suy nghĩ một chút, khép sách lại nói: "Hay là chúng ta ngủ sớm một chút đi, ngày mai có thể thức sớm tới bí cảnh."



"Ừm." Nghệ Tu ngáp một cái rồi ngồi dậy, cùng Tô Dập đi đánh răng súc miệng. Chờ hai người từ phòng tắm ra ngoài, Nghệ Tu kéo kín rèm cửa rồi tắt đèn nằm lên giường, đưa tay ôm chặt Tô Dập, nhắm mắt lại.



Ban đêm không biết từ khi nào hoàn toàn an tĩnh, ánh đèn pha sáng ngời bị rèm cửa sổ ngăn cách ở bên ngoài. Sóng biển từng cơn từng cơn đập vào thân thuyền, du thuyềnđung đưa nhỏ nhẹ nhưng không thể nào quấy rối hai người đang say ngủ.



Có thể là vì tối qua ngủ sớm nên hôm sau Tô Dập còn dậy trước khi báo thức reo.



Tô Dập mờ mịt mở mắt, trước mắt là một mảnh quang mang ấm áp đang nhún nhảy. Cậu hơi nghiêng đầu từ cổ Nghệ Tu ló đầu nhìn ra ngoài một chút, sáng sớm ban mai yếu ớt bị rèm cửa ngăn cản ở bên ngoài, chỉ có một tia sáng lờ mờ ở bên mép rèm.



Cậu khẽ động một chút, mái tóc mềm mại cọ cọ vào cằm Nghệ Tu. Tô Dập mơ hồ cảm giác cánh tay ôm chặt mình khẽ giật giật, âm thanh trầm thấp khàn khàn từ tính từ đỉnh đầu truyền tới: "Dậy chưa?"



"Ngô." Tô Dập vừa ngầng đầu lên liền bị Nghệ Tu cúi đầu cọ cọ, một đầu lưỡi thuần thục xông vào miệng, ôn nhu lưu luyến quấn lấy đầu lưỡi Tô Dập.



Tô Dập hơi nheo mắt lại nhẹ nhàng ôm lấy đầu Nghệ Tu. Trong lúc miệng lưỡi quấn quít, Nghệ Tu tựa hồ có chút kích động, bàn tay ôm Tô Dập xoa xoa phần lưng cậu vài cái rồi vén lớp áo sơ mi mềm mại, từ eo lần mò lên trên.



Tô Dập hơi mở to mắt, đột nhiên bắt đầu giãy giụa kéo tay Nghệ Tu từ trong áo ra ngoài. Thấy Nghệ Tu kinh ngạc mờ mịt nhìn mình thì nghiêm túc nói: "Bây giờ chúng ta chỉ mới tới giai đoạn hôn môi thôi, không thể làm chuyện kia."



Cái gì? Giai đoạn hôn môi???



Nghệ Tu bối rối một chốc, nhìn biểu tình nghiêm túc lại cố chấp của Tô Dập, chỉ có thể đè đầu Tô Dập hung hăng xoa mấy lần mới bất đắc dĩ cười giận.



Thôi, chỉ mới mấy ngày đã từ giai đoạn nắm tay chuyển qua giai đoạn hôn môi rồi, là anh quá nóng lòng.