Âm Dương Nhãn
Chương 67 : Quỷ quái phụ thân
Ngày đăng: 10:34 18/04/20
Vụ thảm sát chết người trong đêm mưa ở khu thành cũ còn chưa được nửa năm thì lại phát sinh án giết người, còn là giết người liên hoàn. Cho dù cảnh sát đã phong tỏa tin tức nhưng vẫn không cản được đám ký giả, nhất thời tin tức tung ra như gió bão, lòng người bàng hoàng.
Dữ liệu trong điện thoại Lý Phi Long nhanh chóng được lấy ra, lúc phát hiện hình trong máy, ngay cả nhân viên khôi phục số liệu có kiến thức rộng rãi cũng nhịn không được mắng Lý Phi Long là kẻ cặn bã.
Tống Nghị lạnh lùng nhìn số liệu được khôi phục trong máy tính, thấp giọng nói: "Thời gian chết là khoảng tám tới chín giờ, trước đó nửa tiếng Lý Phi Long có gửi tin nhắn hình bằng wechat cho Đào Hòa Phong, hẹn cậu ta gặp mặt ở hẻm sau club KK lúc tám giờ rưỡi... nơi này cách địa điểm gây án khoảng mười phút đi đường."
Cảnh sát phụ trách điện tử liền điều tra hồ sơ số liệu của Đào Hòa Phong: "Đào Hòa Phong, con độc nhất, cha là Đào Ái Quốc, mẹ là Hứa Diễm Mai, gia đình trụ trong khu thành cũ, địa chỉ là nhà 502 đường Vĩnh Hòa. Cấp ba học ở Nhất Trung, thành tích không tệ, đại học đậu vào trường chuyên A thị. Theo điều tra thì Đào Hòa Phong tính cách âm trầm, cũng là một trong những đối tượng từng bị đám Lý Phi Long khi dễ."
Tống Nghị nhìn chằm chằm thẻ sinh viên không chút biểu cảm của Đào Hòa Phong trên màn hình máy tính: "Trừ bỏ đoạn wechat, những tấm hình khác xóa hết đi. Bên Lâm Văn chú ý cảnh sát, đừng để hung thủ thừa cơ lợi dụng, lão Sở điều tra xem đoạn thời gian đó Đào Hòa Phong cùng Lý Phi Long có xuất hiện ở club KK hay không. Tôi dẫn Tiểu Ngô tới gặp cậu Đào Hòa Phong này một chút."
Cảnh sát viên gật đầu, biểu thị đã rõ, lúc này Tống Nghị mới sải bước rời khỏi văn phòng, gọi Tiểu Ngô lái xe quay lại khu thành cũ.
Dưới tòa nhà số năm trên đường Vĩnh Hòa, Tống Nghị cùng Tiểu Ngô vừa mới xuống nghe liền nghe thấy giọng nữ nhu hòa từ tính cực kỳ quen thuộc.
"Tống đội trưởng?"
Tống Nghị quay đầu lại thì thấy Vu Hãn Âm mặc suit nữ đứng cạnh một chiếc xe, có chút kinh ngạc nhìn anh.
Hiện giờ là cuối tuần, nhóm Tống Nghị phải được nghỉ chứ? Thế nhưng Vu Hãn Âm thay đổi suy nghĩ một chút, hung thủ của vụ án thành cũ vẫn chưa bị bắt, Tống Nghị xuất hiện ở đây cũng rất bình thường.
"Vu... Tiểu Vu? Sao lại ở đây?" Tống Nghị há miệng, theo bản năng hô lên cái tên mà Vu Hãn Âm đã bảo mình gọi khi gặp lần đầu. Anh không ngờ mình lại gặp Vu Hãn Âm ở đây, thế nhưng nhanh chóng nhớ ra thanh niên đã gia nhập đặc vụ bộ môn nửa năm trước ở lầu ba dưới nhà Đào Hòa Phong, anh từng bảo người tới gắn cửa sổ hỏng lại.
Tống Nghị mặc cảnh phục, sau lưng còn dẫn theo một thanh niên cũng mặc cảnh phục, còn từ bước xuống từ xe cảnh sát, thoạt nhìn đã biết là đang có nhiệm vụ. Vu Hãn Âm cũng không nói nhiều, chỉ giơ giơ xấp giấy trong tay, cười nói: "Tôi về giúp người trong ngành lấy vài thứ, phải đi rồi. Tống đội trưởng làm việc đi."
Tống Nghị cũng không tiện nói nhiều với Vu Hãn Âm, chỉ gật đầu một cái rồi dẫn Tiểu Ngô đi vào tòa chung cư, tới nhà Đào Hòa Phong.
Lúc bọn họ lên lầu, Tống Nghị nhận được điện thoại của lão Sở, nói là bảo an ở club KK quả thực có nhìn thấy Đào Hòa Phong mặc quần đen áo đen đeo ba lô đi vào ngõ hẻm tầm sau tám giờ nhưng không thấy ra, hơn chín giờ mới ra rồi rời đi. Còn Lý Phi Long thì bảo an nói không có ấn tượng.
Tống Nghị yên lặng cúp máy, sau đó tiếp tục dẫn Tiểu Ngô lên lầu.
Cửa gỗ nhà Đào Hòa Phong mở rộng, phía sau cửa sắt chống trộm truyền tới tiếng TV cùng tiếng người nói chuyện. Phòng 502 này không gắn chuông cửa, Tống Nghị gõ cửa, ánh mắt đảo qua song sắt liền thấy một thanh niên ngồi cạnh một bà bác tóc uốn xoăn trên sô pha.
Một nam nhân trung niên mặc áo ba lỗ màu trắng đi ra mở cửa, phát hiện hai người bên ngoài mặc cảnh phục thì biểu tình rõ ràng có chút sợ hãi hỏi: "Có chuyện gì không?"
Tống Nghị giơ thẻ ngành, khách khí mở miệng: "Xin chào, chúng tôi là cảnh sát đội hình sự, muốn gặp Đào Hòa Phong hỏi chuyện một chút."
Vừa nghe thấy lời Tống Nghị, nam trung niên liếc nhìn thẻ ngành trên tay Tống Nghị rồi vội vàng khom lưng mời hai người vào, có chút gấp gáp sợ hãi hỏi: "Đồng chí cảnh sát, hai anh muốn hỏi gì vậy? Tiểu Phong chắc chắc không làm chuyện xấu gì đâu."
"Yên tâm đi Đào tiên sinh, chỉ là hỏi vài câu thôi." Tống Nghị bình tĩnh nói, ánh mắt nhìn Đào Hòa Phong từ ghế sô pha đứng dậy nhìn qua phía bọn họ.
Tướng mạo Đào Hòa Phong không đẹp, cặp kính dày cộm, dáng vẻ gầy yếu, thế nhưng so với ba ba mình thì trấn định hơn hẳn, lúc này chỉ trầm mặc đứng yên tại chỗ, không nói tiếng nào.
Bà bác tóc xoăn ngồi cạnh Đào Hòa Phong tiến tới hai bước, có chút bất an mở miệng: "Hỏi chuyện gì vậy? Chẳng lẽ Tiểu Phong nhà tôi không cẩn thận dính tới chuyện gì sao? Nó ngoan lắm, khẳng định sẽ không làm chuyện xấu đâu!"
Tống Nghị lắc đầu: "Khu thành cũ đã chết vài người, tất cả người có liên quan đều phải hỏi, đây là quy trình. Chỉ là nó liên quan tới cơ mật của vụ án nên cần phải hỏi riêng Đào Hòa Phong."
Nghe vậy, người nam trung niên cùng bà bác tóc xoăn thở phào, bà bác nhịn không được hỏi thêm Tiểu Phong nhà mình sao lại có liên quan với mấy vụ giết người kia. Tiểu Ngô khách khí mời bọn họ tạm thời ra ngoài, còn thiện ý nói hai người xuống lầu dạo một vòng, sau đó liền thủ ở ngoài cửa không để người xung quanh tới gần.
Cả căn nhà chỉ còn hai người, Tống Nghị đi tới ngồi xuống sô pha nói với Đào Hòa Phong: "Ngồi đi."
Tống Nghị trơ mắt nhìn Vu Hãn Âm thuận miệng nói dối, mà Tiểu Ngô thì không hề nghi ngờ, còn bừng tỉnh gật gật đầu, nhịn không được khen ngợi: "Em gái Vu tiên sinh rất đẹp!"
Vu Hãn Âm cười mỉm: "Cám ơn khen ngợi."
Tống Nghị không biết làm sao, xem ra Tiểu Ngô đã quên mất lúc gặp ở cửa Vu Hãn Âm có nói một câu là mới gặp khi nãy.
Anh ho khan một tiếng, xoay chuyển đề tài: "Đúng rồi, chuyện quỷ có thể phụ thân mà tôi hỏi trong điện thoại khi nãy, Vu tiên sinh có thể giải thích cặn kẽ hơn không?"
Nghe vậy Vu Hãn Âm nghiêm mặt nói: "Quỷ quái có thể phụ thân có rất nhiều loại, đại đa số đều không có cấp bậc cao nhưng rất hiếm thấy, hơn nữa còn rất phiền toái. Trừ bỏ phụ thân, loại quỷ này còn có vài năng lực làm nhân loại mà nó phụ thân giúp nó kiếm ăn. Tống đội trưởng, anh có thể miêu tả con quỷ phụ thân mà anh đã gặp không? Như vậy sẽ dễ phán đoán hơn."
Tống Nghị có chút do dự nói: "Đó là một thứ dài dài quấn ở trên người nhân loại... có lẽ có năng lực chuyển dời hoặc che dấu hành tung... đúng rồi, có lẽ nó thích ăn thận."
Vu Hãn Âm an tĩnh nghe, chân mày nhíu lại: "Là Tống đội trưởng đã tìm ra hung thủ của vụ án giết người liên hoàn ở khu thành cũ? Hung thủ kia bị quỷ phụ thân?"
Tiểu Ngô yên lặng bưng ly trà ở bên cạnh cả kinh, không ngờ nhanh như vậy đã bị Vu Hãn Âm đoán được mấu chốt!
Tống Nghị vuốt mặt, cười khổ: "Không sai, lúc tôi cùng cậu ta nói chuyện riêng thì cứ cảm thấy lạnh sống lưng... sau đó tôi đã dùng kính của quý bộ môn nghiên cứu nhìn thử một cái thì phát hiện trên người cậu ta có quấn một dải màu xanh da trời." Vừa nói, bàn tay giao nhau của anh lại càng siết chặt hơn, thấp giọng hỏi: "Người bị phụ thân có phải bị quỷ mê muội lợi dụng không?"
Vu Hãn Âm cười một tiếng: "Tống đội trưởng, quỷ phụ thân không thể tùy tiện phụ thân nhân loại, cùng lắm chỉ ảnh hưởng tới ký chủ, làm gia tăng tâm tư tiêu cực của họ mà thôi, hiệu quả có hạn. Nếu nó phụ thân lên người giống như Tống đội trưởng thì căn bản không có khả năng ăn người. Người bị phụ thân rất tỉnh táo, họ biết rõ mình đang làm gì. Hơn nữa nếu Tống đội trưởng đã tìm được hắn thì chứng minh hắn có đủ động cơ giết người, không quản là vì nguyên nhân gì."
Tống Nghị khựng, yên lặng không nói.
Vu Hãn Âm thấp giọng nói: "Bất quá nếu hung thủ kia bị phụ thân thì có chút phiền toái... đã là người thứ tư rồi, mối liên hệ của quỷ và hắn đã rất vững chắc, nếu không dùng biện pháp chặt đứt thì chỉ sợ..."
Tiểu Ngô cảm thấy không đúng, liền hỏi: "Nếu không chặt đứt... thì sao?"
Khóe miệng Vu Hãn Âm nhếch một cái, lộ ra nụ cười lạnh như băng: "Bây giờ hắn vẫn còn lý trí, không phải gặp ai cũng giết. Thế nhưng chờ hắn giết xong hết những người mình muốn giết thì sẽ hoàn thành quan hệ cộng sinh với quỷ quái, trở thành trạng thái người không ra người quỷ không ra quỷ, đại khai sát giới. Hiện giờ bên cách anh không làm gì được hắn đâu, chỉ có chúng tôi mới có thể giết hắn, hơn nữa còn phải là ngay bây giờ."
Tiểu Ngô cả kinh, trầm mặt thấp giọng nói với Tống Nghị: "Tống đội trưởng, chỉ còn lại một người cuối cùng mà thôi! Chúng ta phải ngăn cản cậu ta tiếp tục giết người!"
Tống Nghị trầm giọng hỏi: "Phải trực tiếp giết à? Không còn cách nào khác sao?"
Vu Hãn Âm lắc đầu: "Mặc dù vẫn chưa hoàn toàn dung hợp với quỷ quái nhưng với trạng thái của hung thủ thì không giết không được."
Tống Nghị nhíu mày, hiển nhiên đang do dự.
Vu Hãn Âm nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Hắn đã dùng thủ đoạn tàn nhẫn giết chết bốn người, nếu không tử hình thì cũng là chung thân, có việc gì phải xoắn xuýt đâu chứ? Đối mặt với tội phạm cùng hung cực các, không phải các anh cũng có quyền trực tiếp bắn chết à?"
Tống Nghị khàn khàn mở miệng: "Thế nhưng cậu ta cũng là người bị hại... ít nhất trước khi tòa tuyên án, cậu ta vẫn còn có thể sống."
Vu Hãn Âm không nói nữa, chỉ lạnh nhạt ngồi trên ghế sô pha uống trà. Đột nhiên từ khe hở khép hờ truyền âm thanh ngoài phòng khách vào, là Bình Hạo Diễm.
"Có phải Tống Nghị tới không? Ổng đâu? Bảo ổng ra đây coi! Tô Dập, anh có thấy ổng không?"
Sau đó âm thanh Tô Dập chậm rãi vang lên: "Không có, chắc ở bên phòng khách..."
Vu Hãn Âm đột nhiên ngẩn người, quay đầu liếc nhìn cửa phòng, khóe miệng nhếch lên nói với Tống Nghị cùng Tiểu Ngô: "Có lẽ có cách khác, không cần trực tiếp giết chết."