Âm Dương Nhãn

Chương 6 : Gà Luộc

Ngày đăng: 10:33 18/04/20


Vu Hãn Âm vừa dứt lời, bên trong xe liền tràn ngập không khí yên lặng khó tả. Anh vừa lái xe vừa khẽ liếc nhìn Nghệ Tu đang ưu tư phiền não, mở miệng: "Anh vẫn chưa trả lời, Tô Dập kia rốt cuộc là chuyện gì? Người ta còn vẽ chân dung của anh kìa, em có nhìn một chút, rất giống."



Nghệ Tu rút một điếu thuốc ngậm vào miệng, giọng điệu có chút hàm hồ: "Chuyện gì là chuyện gì? Còn không phải cứu người à? Tên nhóc đó có thể thấy quỷ, hỗ trợ anh đập con quỷ kia. Bất quá con quỷ kia có chút phiền toái, nó là chủng loại có năng lực đặc biệt, không cẩn thận để nó chạy mất rồi. Rất có thể nó sẽ quay lại tìm tên nhóc kia, vì thế anh mới bảo nó tới ngành."



Vu Hãn Âm rốt cuộc cũng tìm được nguyên nhân Nghệ Tu phiền não, cười khẽ: "Xem xem lần sau anh còn vứt loạn thiết bị của Hạo Diễm nữa không."



Nghệ Tu châm thuốc, mở cửa xe, gió lạnh đập vào mặt pha lẫn tiếng mắng của anh: "Con mẹ nó, cứ hệt như một kẻ tàn tật vậy..."



Vu Hãn Âm nhìn đường phía trước: "Yên tâm đi, Phái Tuyết đã truy theo rồi, Minh Thành cùng Thiên Tuyền cũng vừa trở lại, nó không thể sống sót qua sáng ngày mai đâu."



Trong ánh sáng lờ mờ, Nghệ Tu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ phun ra một ngụm khói, không đáp.



Xe ô tô chạy về tòa đặc vụ. Xe ngừng lại, Nghệ Tu lập tức cởi dây an toàn, mở cửa bước xuống xe, sau đó đi thẳng ra phía sau.



"Này, anh không đi xem người mình đã cứu à?" Vu Hãn Âm mở cửa xe, nhìn Nghệ Tu hỏi.



Nghệ Tu cũng không quay đầu lại, khoát tay nói: "Một con gà luộc có gì đẹp mắt mà nhìn?"



Biết Nghệ Tu muốn đi đâu, Vu Hãn Âm nhún vai, cầm điện thoại gọi cho Bình Hạo Diễm: "Hạo Diễm, đội trưởng trở lại rồi, em mở sẵn thiết bị bên phòng huấn luyện đi."



Trong điện thoại truyền ra tiếng gõ chữ mơ hồ cùng âm thanh bất mãn của Bình Hạo Diễm: "Aizz được rồi, chờ chút a."



Vu Hãn Âm nheo mắt, cười híp mắt nói: "Bạn nhỏ Bình Hạo Diễm, bây giờ là mười giờ rưỡi tối, còn nửa tiếng nữa em cần phải lên giường đi ngủ. Theo lý thuyết thì trước khi đi ngủ nên bình tâm thả lỏng đầu óc, cho nên... em rốt cuộc đang làm gì đó hả?"



Bên kia đầu dây là một mảnh yên lặng, một lát sau, điện thoại bị cúp.



Vu Hãn Âm cũng không thèm để ý, cười híp mắt từ cửa chính tiến vào tòa nhà, vừa vào liền nhìn thấy Tô Dập co rút trên ghế sô pha ngủ.



Từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc mền đắp lên người Tô Dập, thuận tiện quan sát dáng vẻ ngủ bình tĩnh của cậu.



Trước đó mặt Tô Dập bị tóc mái che hơn phân nửa, hiện giờ phần tóc kia đã trượt xuống, Vu Hãn Âm mới phát hiện dáng dấp cậu bé này rất tuấn tú, ngũ quan tinh xảo, hàng mi rất dài hệt như một cánh quạt tạo thành một chiếc bóng mờ.
Tô Dập mềm nhũn nằm trên tấm lưng rộng của Nghệ Tu, không khỏi hơi mở to mắt.



Tiếp xúc với ánh sáng gần như vậy làm Tô Dập có ảo giác bản thân cũng bị lây nhiễm. Thây thể lạnh băng tựa hồ bị ánh sáng hâm nóng, Tô Dập sửng sốt một chút mới phát hiện nhiệt lượng phát ra từ người đang cõng mình.



Thân nhiệt của người này rất cao, nhiệt độ như nóng phỏng người cộng thêm hương vị sữa tắm từng chút xua tan giá rét trong người Tô Dập, chỉ còn lại ấm áp.



Tiếp xúc thân mật với thân thể người tựa hồ cũng không quá khó tiếp nhận. Tô Dập nhẹ nhàng khoác cằm lên vai Nghệ Tu, nhìn ánh sáng được cậu định nghĩa là ánh sáng đỏ ở ngay trước mắt, Tô Dập nhịn không được chớp chớp mắt.



Một nam nhân cõng một nam nhân khác quả thực là một hình ảnh hiếm thấy, huống chi Nghệ Tu còn có gương mặt bắt mắt như vậy. Dọc theo đường đi có không ít người dùng ánh mắt tò mò nhìn bọn họ, thế nhưng Nghệ Tu vẫn bình thản ung dung, Tô Dập cũng chìm đắm trong ánh sáng đang vây quanh mình, không để ý tới xung quanh.



.*.



[Tiểu Kịch Trường: tiểu lưu manh x tiểu trong suốt]



Nghệ Tu là tiểu lưu manh trong trường, chính là dạng người đánh nhau mà nổi tiếng, được mọi người đặt cho biệt hiệu là Nhất Hưu, thế nhưng hễ nghe ai gọi mình như vậy liền đập một trận.



Tô Dập là tiểu trong suốt, là bạn học cùng lớp của Nghệ Tu. Bình thường tóc vẫn luôn che phủ ánh mắt, cảm giác tồn tại rất thấp, còn luôn cúi đầu, dáng vẻ gầy teo yếu ớt như gà luộc.



Ngày nọ, tiểu trong suốt Tô Dập bị vài học sinh xấu năm trên cản lại ở góc nhà vệ sinh đòi phí bảo hộ, lúc Tô Dập lặng lẽ móc tiền từ trong túi ra, Nghệ Tu tiến vào.



Nhìn tình cảnh bắt nạt thường thấy này, Nghệ Tu không nói tiếng nào giơ nắm tay. Nấm đấm còn chưa kịp tung, đám học sinh xấu kia đã bị uy danh Nhất Hưu dọa chạy té khói.



Nghệ Tu không nhận ra người bạn cùng lớp này, thực phóng khoáng phất tay, ý bảo con gà luộc bị bắt nạt này mau mau rời đi để anh độc chiếm nhà vệ sinh hút thuốc.



Thế nhưng tiểu trong suốt Tô Dập lặng lẽ nhìn Nghệ Tu một hồi, sau đó rút tiền, duỗi thẳng tay đưa cho anh.



Nghệ Tu:...



Tình cảnh thực khó xử.