Âm Dương Nhãn
Chương 70 : Thánh Tử Điện
Ngày đăng: 10:34 18/04/20
Tô Dập rụt ra sau lưng Nghệ Tu, khóe miệng Nghệ Tu nhếch một chút, nhàn nhạt mở miệng: "Thánh tử quá lời."
Vi tông chủ đứng dậy trợn mắt liếc đám Nghệ Tu, hừ lạnh một tiếng: "Chỉ là đám nhóc lông vàng mà thôi, thánh tử đương nhiên quá lời rồi!" Nói xong, ông dẫn nhóm người Tử Vi Tông sải bước đi tới, tựa hồ rất thân thiết vỗ vai Nghê Nguyên Tư, cười nói: "Nghê thành tử, lão ca này dẫn theo rất nhiều người vội vàng tới giữ mặt mũi cho cậu a! Cậu phải hảo hảo chiêu đãi bọn tôi a!"
Nghệ tông chủ dẫn người chậm rãi tiến tới, sau đó đứng chắp tay sau lưng cách đó không xa, lãnh đạm không lên tiếng. Nghệ Tử Ngang ở sau lưng ông ngẩng đầu liếc nhìn Nghệ Tu một cái, sắc mặt trầm như nước.
Nghê Nguyên Tư cười khẽ đáp ứng, ôn tồn hỏi thăm Nghệ tông chủ. Dáng vẻ có vẻ rất cao hứng, bước chân cũng nhẹ nhàng, dẫn theo nhóm người nhanh chóng đi tới tế đàn.
Nhóm Nghệ Tu vô tình cố ý lùi về sau đội ngũ, bắt đầu lẳng lặng đánh giá hoàn cảnh xung quanh, âm thầm đối chiếu với bản đồ, cũng tìm kiếm những nơi có thể có vấn đề.
Nghê Nguyên Tư dẫn bọn họ tới bên cạnh tế đài rộng lớn hình tròn, chỉ thấy trên tế đài chia thành từng bậc phủ một tầng vải tơ tằm hoa lệ thật dài, trên vải là chén ngũ cốc cùng rất nhiều vật thế súc vật bị giết, trên cổ chúng được buộc một miếng ngọc thạch màu xanh tuyệt đẹp bằng dây đỏ. Trước tế đàn bày một bầu rượu tinh mỹ cùng ba cái ly tuyệt mỹ.
Nhóm Nghệ Tu đứng ở vòng ngoài đám người nhìn Nghê Nguyên Tư từng bước từng bước đi lên tế đài, Vu Hãn Âm thấp giọng nói: "Vốn tế thiên cần có tế tử chủ trì, còn cần tế tử ở trên đài khiêu vũ để cầu bình an thuận lợi, hôm nay cũng không biết bọn họ định xử lý thế nào."
Vừa nói xong thì Nghê Nguyên Tư bước lên tế đài ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời, đồng thời hướng nhóm môn nhân Hạo Ca Tông cầm kèn trống vung tay, nháy mắt tiếng kèn lệnh trang nghiêm vang lên!
Cách đó không xa truyền tới tiếng chuông kéo dài, từng chút từng chút đáp lại tiếng kèn hiệu cùng tiếng trống. Đứng trên đài cao, trong tiếng trống thùng thùng, Nghê Nguyên Tư ưu nhã chậm rãi rót rượu vào ba chiếc ly, sau đó hai tay nâng ly rượu kính trời rồi chậm rãi rót một đường dài trên đất. Tiếp đó hắn cầm lấy ly thứ hai, một lần nữa kính trời rồi ngửa đầu uống cạn.
Ly cuối cùng, Nghê Nguyên Tư chậm rãi nâng ly rượu đưa tới cho cô gái mang mạng che mặt màu đen vừa uyển chuyển tiến tới.
Tô Dập phân ra chút ý ý khỏi màu sắc cùng ánh sáng trên người Nghệ Tu, nhìn sang. Cô gái này có chút quái dị, gương mặt bị tấm mạng màu đen che kín, mơ hồ lộ ra chút đường nét, trên lớp màng vẽ đồ đằng phức tạp. Cô mặc một bộ váy đen dài, thoạt nhìn có chút tương tự với phục trang của Phong Thanh Vi, chỉ là đơn giản hơn nhiều, màu sắc cũng không phải màu đen.
Tô Dập không nhịn được nhìn chằm chằm đồ đằng trên mạng che mặt của cô gái, nghiên cứu đường vân bên trên, cậu phát hiện đồ đằng này cực kỳ tương tự đồ đằng trong căn nhà đá ở bí cảnh Nam Hải!
Tô Dập nhịn không được hơi nheo mắt, cẩn thận đánh giá đồ đằng rồi cúi đầu từ trong di động tìm kiếm bức hình đồ đằng không hoàn chỉnh mà Nghệ Tu gửi cho mình, lặng lẽ so sánh.
Không đúng... mặc dù rất tương tự, phong cách cũng nhất trí, thế nhưng không phải là một.
Tô Dập thu hồi di động, có chút suy tư, đồ đằng kia đại diện cho ý nghĩa gì?
Nghệ Tu thấy động tác của cậu liền nhéo nhẹ lòng bàn tay của cậu một chút, hơi thấp người nhỏ giọng nói: "Đồ đằng đó khẳng định có trong Hạo Ca Tông, sau này chúng ta tìm."
Tô Dập gật đầu, quay qua nhìn ánh sáng trên người Nghệ Tu rồi mới tiếp tục nhìn về phía tế đàn.
Cô gái mang mạng che mặt màu đen bán quỳ trước mặt Nghê Nguyên Tư nhận lấy ly rượu, hơi vén mạng che mặt ngửa đầu uống rồi nhanh chóng thả mạng xuống, không cho bất cứ người nào có cơ hội thấy được mặt mình.
Tiếp đó cô gái chậm rãi đứng dậy, bước lên tế đài, ở trên tầng cao nhất quỳ xuống, mặt ngửa lên trời.
"Thay mận đổi đào? Này cũng miễn cưỡng là một biện pháp." Vu Hãn Âm thấy vậy thì thấp giọng lẩm bẩm một câu.
Nghê Nguyên Tư để sáo ngọc ngang bên mép, tiếng sáo hùng hồn mang theo phong cách cổ xưa chậm rãi vang lên.
Tiếng sáo hoàn mỹ sáp nhập vào trong tiếng nhạc, nháy mắt tiếng sáo vang lên, cô gái quỳ trên tế đài chậm rãi đứng dậy, khiêu vũ. Theo tiếng nhạc dần dần dâng lên, động tác của cô gái cũng càng lúc càng nhanh, sau cùng khi tiếng chuông xa xưa vang lên, đầu gối cô gái nặng nề quỳ xuống đất, mặt ngửa lên trời, khôi phục tư thế lúc mới đầu.
Nghê Nguyên Tư ở dưới đài buông sáo ngọc, cầm lấy dao găm hoa lệ để bên cạnh đặt lên mình con heo sữa đặt phía trước nặng nề rạch một dao, cắt ra một miếng thịt lớn, sau đó dùng hai tay nâng lên đồng thời lớn tiếng đọc lời khấn nguyện.
Dưới đài Nghệ Tu không quá chú ý ngh thức tế thần. Anh lẳng lặng chỉ một chóp mái nho nhỏ ở xa xa, thấp giọng nói: "Bên đó là một trong những chỗ chúng ta cần phải thăm dò."
"...cậu phải chỉ điểm cho lão ca này một chút, rốt cuộc phải làm thế nào mới xoay chuyển được thế cục a?"
Âm thanh của Nghê Nguyên Tư truyền tới: "Vi tông chủ, lần hành động hành quả thực quá xung động quá gấp gáp... chuyện cụ thể thế nào nghê cũng không rõ... xin Vi tông chủ kể rõ tường tận, như vậy nghê càng dễ phán đoán hơn."
Tô Dập hơi trợn to mắt, là Nghê Nguyên Tư cùng Vi tông chủ trở lại!
Cậu không khỏi nhìn cô gái an tĩnh thu thập cổ tịch tán loạn dưới đất, khẩn trương nắm chặt quần áo Nghệ Tu, nghi hoặc lại hoảng sợ nhìn anh.
Cô gái đó đã thấy bọn họ, nếu cô ấy nói vị trí của bọn họ cho Nghê Nguyên Tư thì bọn nọ ẩn núp có ý nghĩa sao? Không bằng trực tiếp thừa cơ bọn họ không kịp phản ứng xông ra.
Nghệ Tu có chút suy tư nhìn cô gái từ từ đặt cổ tịch lên lệ sách, mắt phượng híp lại rồi khẽ lắc đầu với Tô Dập, ngòn tay thon dài đặt trước miệng, làm dấu đừng lên tiếng.
Tô Dập khó hiểu nhìn Nghệ Tu, lại nhìn cô gái kia, khẩn trương đánh giá biểu tình của cô, cẩn thận đề phòng cô làm khó làm dễ.
Nhìn một chút, Tô Dập đột nhiên phát hiện có chút không đúng.
Cố gái kia... có cặp mắt yên lặng rất giống Phong Thanh Vi. Ánh mắt rơi vào những vết sẹo chằng chịt kia, đột nhiên ý thức được gì đó.
Đường vân của những vết sẹo trên mặt cô rõ ràng chính là đồ đằng trên miếng mạng che mặt ban sáng!
Tô Dập trừng to mắt, chẳng lẽ vết sẹo trên mặt cô là đồ đằng bị người ta cố ý khắc lên sao?
Lúc Tô Dập đang thất thần, cô gái đã chỉnh sửa xong cổ tịch tán loạn, Nghê Nguyên Tư cùng Vi tông chủ cũng tiến vào trong điện.
Vi tông chủ đang lải nhải kể lại chuyện đã xảy ra với Nghê Nguyên Tư, không ngờ trong Thánh Tử Điện lại có người khác, lại còn là một cô gái đã bị hủy dung hoàn toàn!
Ông bị dọa tới khựng lại, lời cũng im bặt, sau đó nhíu mày: "Cô gái này là ai? Mặt sao lại..."
Cô gái này đợi trong Thánh Tử Điện, Vi tông chủ thực sự cũng không dám nghĩ theo hướng kiều diễm. Chỉ nội gương mặt đó thôi, có thể nhìn thẳng một đoạn thời gian đã có thể coi là tâm trí kiên định rồi.
Nghê Nguyên Tư khẽ mỉm cười, ôn tồn mở miệng: "Vi tông chủ không nhận ra à? Đây chính là người khiêu vũ trên tế đàn hôm nay."
Tựa hồ biết mình dọa sợ khách nhân, cô gái lấy mạng ra che kín mặt, im lặng không tiếng động nửa quỳ xuống, hành lễ với Nghê Nguyên Tư.
Nhìn thấy miếng mạng che mặt cùng trang phục quen mắt, Vi tông chủ rốt cuộc cũng nhớ ra. Hình tượng đối ngoại của Nghê Nguyên Tư vẫn lịch sự tao nhã, phong độ nhẹ nhàng, thực sự không làm người ta liên tưởng với phương pháp độc ác như vậy. Vi Tam có chút kinh ngạc nhìn Nghê Nguyên Tư, âm thanh tục tằng vang lên: "Vì muốn cô gái này thay thế tế tử, cậu cư nhiên phá hỏng dung mạo người ta à?"
Nghê Nguyên Tư ưu sầu thở dài một tiếng, lắc đầu: "Cũng không phải, đối với cô ấy, nghê cũng thực sự bất đắc dĩ cùng thương tiếc. Cô ấy từng gặp quỷ quái, bị hủy dung mạo, được nghê trùng hợp cứu giúp nên vẫn luôn hi vọng được hồi báo. Nào ngờ khi biết nghê đang đau đầu về nghi thức tế thiên, cô ấy đã tự nguyện đứng ra, thậm chí sợ nghê cự tuyệt nên đã cầm dao tự khắc đồ đằng tế tử lên mặt, thật sự là..."
Vi tông chủ nhíu chặt mày, có chút nửa tin nửa ngờ, có nữ nhân ngoan tâm tới mức tự phá hủy mặt mình sao? Nhìn cô gái bán quỳ hoàn toàn không nửa điểm phản ứng với lời giải thích của Nghê Nguyên Tư, ông cũng tin tưởng tám chín phần.
Biểu tình tức giận của Vi tông chủ hơi giảm bớt, không khỏi cảm khái: "Tâm chí của cô gái này thực mạnh mẽ, tôi cũng cảm thấy thực mặc cảm, thất kính thất kính. Một người trung thành như vậy, Nghê thánh tử phải hảo hảo đạo tào, tín nhiệm nhiều hơn a!"
Nghê Nguyên Tư mỉm cười: "Này là dĩ nhiên."
.*.