Âm Dương Nhãn
Chương 73 : Phong tông chủ
Ngày đăng: 10:34 18/04/20
Đêm đã khuya, Hạo Ca Tông dần dần an tĩnh lại, Tô Dập ngồi bên cửa sổ, xuyên qua làn lụa mỏng bị gió đêm thổi bay phấp phới nhìn quần sơn phía xa xa tối om tựa như hòa thành một thể với bóng đêm. Tô Dập cố gắng nhìn, mơ hồ nhìn thấy chút bạch quang yếu ớt mơ hồ trên đỉnh núi, có lẽ là bạch long trong sơn cốc.
Tô Dập nhìn chằm chằm không chớp mắt. Bạch quang kia ở trong bóng tối không dễ nhận ra, tựa hồ chớp mắt một cái sẽ bị bóng tối nuốt mất, cô tịch lẻ loi lóe sáng trong bóng tối.
Cậu cúi đầu sờ bạch ngọc bát quái, trong thế giới của cậu không chỉ có yên lặng và bóng tối nữa, còn có Nghệ Tu cùng ánh sáng trên người anh, còn có mọi người nữa...
Nghệ Tu tắm xong thì đỉnh mái tóc còn mang theo hơi nước từ ngoài cửa đi vào. Thấy Tô Dập ngồi bên cửa sổ thì hỏi: "Vẫn chưa ngủ à?"
Tô Dập quay đầu lại nhìn anh, chậm rãi mở miệng: "Bạch trong trong thánh trì rõ ràng muốn vọt tới bên người Nghê Nguyên Tư, thế nhưng vì sao nó lại không lao xuống?"
Nghệ Tu nhíu mày suy nghĩ: "Nếu Nghê Nguyên Tư thật sự đang nuôi quỷ, trên người hắn nhất định có nhiễm quỷ khí. Chúng ta không thể nhìn ra nhưng bạch long trong thánh trì có thể cảm giác được, vì thế nó mới không muốn xuống đi."
Tô Dập có chút suy tư hỏi nhỏ: "Vậy vì sao hắn phải làm như vậy chứ? Ngay cả thánh trì cũng từ bỏ... hắn đang truy đuổi cái gì?"
Nghệ Tu phì cười, tiến tới xoa đầu Tô Dập: "Suy nghĩ của kẻ điên dễ hiểu vậy sao?"
Tô Dập bị Nghệ Tu xoa tới nghiêng đầu, nói tiếp: "Phong Thanh Vi biết Nghê Hồng Vân là ai, thậm chí còn biết hắn muốn làm gì, thế nhưng không chịu nói rõ ràng với chúng ta... Nghệ Hồng Vân cùng Phong Thanh Vi, không đúng, là quỷ thần thượng cổ, rõ ràng có liên quan gì đó."
Nghệ Tu thở dài: "Cô ta không chịu nói, lại chỉ là một quỷ hồn vô hình, chúng ta cũng không có cách nào ép cô ta mở miệng."
Tô Dập mím môi, Nghệ Tu nói không sai.
Nghệ Tu lại xoa đầu Tô Dập, nhẹ giọng nói: "Được rồi, đi ngủ đi, tối mai còn phải tiếp tục đi tìm chỗ khác."
Tô Dập gật gật đầu, cùng Nghệ Tu lên giường ngủ.
Hôm sau bọn họ tùy ý đối phó xong nghi thức tế điển cùng yến hội, buổi tối một lần nữa mặc quần áo đen đi tới địa điểm đã quyết định tối qua.
Thế nhưng sau khi yên lặng không một tiếng động lẻn vào hai nơi kia thì vẫn không tìm được gì.
Nghệ Tu có chút phiền não cùng Tô Dập núp trong một góc kín, mở bản đồ thấp giọng nói: "Nghê Nguyên Tư rốt cuộc đã giấu Phong tông chủ đi đâu rồi..."
Tô Dập cũng nhíu mày nhìn bản đồ, không có chút đầu mối.
Bọn họ thực sự không hiểu biết gì về Hạo Ca Tông, hôm nay giống như một con ruồi không đầu bay loạn khắp nơi, chỉ dựa vào vận may mà thôi.
Nghệ Tu quét bản đồ, ngón tay ngon dài gõ gõ một điểm nào đó: "Chúng ta tới chỗ này xem một chút đi, nếu vẫn không có thì trở về."
Tô Dập gật đầu, an tĩnh nằm trên lưng Nghệ Tu, xuất phát tới nơi nào đó trong Hạo Ca Tông.
Ánh đèn lân lân chiếu sáng mặt nước thành những điểm sáng óng ánh. Mảng sen khô héo xám đen trên mặt nước sáng nhàn nhạt giống như vô số quỷ ảnh giương nanh múa vuốt, lén lén lút lút. Tô Dập nhịn không được liếc nhìn hồ nước vài lần, sau đó thu hồi tầm mắt, tiếp tục giúp Nghệ Tu canh gác.
Nơi bọn họ tạm thời quyết định ở cạnh một rừng lê ở sau núi, lúc bọn họ né tránh đệ tử Hạo Ca Tông tuần tra thì nhìn thấy một rừng cây đã rụng lá, khắp nơi trên mặt đất phủ đầy lá rụng, chỉ còn trơ trọi cành lá khô đen. Bên cạnh rừng cây có một tòa tiểu lâu an tĩnh sáng đèn, bên trong không có chút động tĩnh nào.
Tô Dập quay đầu nhìn rừng lê rộng mênh mông bát ngát, lại nhìn tòa tiểu lâu kia. Tòa tiểu lâu này tựa hồ tách rời với cả Hạ Ca Tông, im hơi lặng tiếng một mình nghiêm nghị đứng đó, cũng không biết người ở bên trong là ai.
Tô Dập vốn rất thích những nơi thế này, nơi có thể ngây ngô một mình, tốt nhất là không có bất kỳ người nào khác tới quấy rầy. Thế nhưng lúc nhìn thấy tòa tiểu lâu lẻ loi này, phản ứng đầu tiên của cậu là một mình ở nơi này có phải hơi cô tịch không?
Phong tông chủ dừng một chút rồi trầm giọng trả lời: "Khi ấy lão phu không ở Hạo Ca Tông nên không rõ tình huống cụ thể, thế nhưng sau khi lão phu trở lại thì mọi người đều nói Thanh Vi đã bị hỏa táng. Anh của lão phu, cũng chính là tông chủ tiền nhiệm cũng vì thương tâm quá độ mà bế quan."
Thật ra Nghệ Tu biết Phong Thanh Vi tự nguyện tự sát, trong kí ức trong mộng của Tô Dập đã nói rõ hết thảy, thế nhưng bọn họ không xác định được Phong Thanh Vi biến thành dáng vẻ quỷ hồn vô tung vô tích hiện giờ cùng câu nói bảo bọn họ tuyệt đối không thể chết có ẩn ý gì.
Thấy Phong tông chủ thật sự không biết tình huống của Phong Thanh Vi, Nghệ Tu chỉ đành hỏi chuyện liên quan tới Nghê Nguyên Tư. Anh trầm ngâm mộc chốc rồi dò xét hỏi: "Ngài có biết những chuyện Nghê Nguyên Tư đã làm mấy năm nay không?"
Nếp nhăn mí mắt Phong tông chủ rũ xuống, ánh mắt lộ ra một tia rầu rĩ cùng phẫn nộ: "Dĩ nhiên ít nhiều cũng biết một chút! Đứa bé kia đã sớm thay đổi, chúng tôi không kịp thời phát hiện... Hiện giờ hơn phân nửa Hạo Ca Tông đã nằm trong tay nó, lão phu cũng không thể làm được gì. Nếu hai vị đã có thể xuyên qua tầng phòng ngự của Hạo Ca Tông tiến tới nơi này, lão phu cũng đoán được các cậu tới làm gì... có gì muốn hỏi, cứ hỏi đi."
Phong tông chủ phối hợp như vậy tiết kiệm được không ít khí lực của Nghệ Tu, anh hỏi: "Vậy tôi xin hỏi thẳng. Phong tông chủ, ngài có nhớ Nghê Nguyên Tư bắt đầu biến hóa như vậy từ khi nào không?"
Phong tông chủ yên lặng một chốc rồi nói: "Ước chừng là sau khi đứa nhỏ Thanh Vi kia rời đi đi... tính tình của nó đại biến, giống như hoàn toàn biến thành người khác vậy. Chúng tôi cũng không ngờ nó lại khó tiếp nhận chuyện Thanh Vi rời đi như vậy, thậm chí còn hận cả chúng tôi."
Nghệ Tu cùng Tô Dập nhìn nhau, sau đó hỏi: "Ý của ngài là, Nghê Nguyên Tư vì Phong Thanh Vi chết mà hận thế nhân? Cho nên hết thảy những chuyện này là vì trả thù? Bao gồm cả tất cả những người thế hệ trước biết chuyện đều tử vong?"
Tay Phong tông chủ run lên, vô lực nhắm mắt lại, khàn khàn mở miệng: "Chẳng lẽ không đúng sao? Bằng không thì còn lý do gì nữa chứ?"
Nghệ Tu sắc bén chỉ ra vấn đề: "Lúc Phong Thanh Vi còn sống, tình cảm của hai bọn họ có sâu sắc đến mức như vậy sao?"
Phong tông chủ trầm giọng: "Nghê Nguyên Tư đã từng ngưỡng mộ Thanh Vi, chúng tôi cũng nhìn thấu tình cảm của nó, kỳ thật chúng tôi đã định sau khi hạo kiếp kết thúc, nếu Thanh Vi cũng nguyện ý thì sẽ để hai đứa kết hôn. Chỉ là không ngờ.... sau khi Thanh Vi chết, chúng tôi mới phát hiện tình cảm của Nghê Nguyên Tư dành cho Thanh Vi đã rất sâu đậm."
Nghệ Tu lạnh giọng: "Cho nên các người cứ để mặc hắn gây sóng gió, thậm chí hại chết mình?"
Sống lưng thẳng đứng của Phong tông chủ hơi khòm xuống, ông trầm mặc nhìn cốc trà thô ráp cùng nước trà đắng chát nhạt nhẽo trong cốc, khô khốc mở miệng: "Vốn hắn không phải có bộ dáng này... chúng tôi cũng không biết vì sao hết thảy sẽ biến thành như vậy, tất cả chúng tôi đều bị dáng vẻ trước kia của hắn che mắt..."
Tô Dập an tĩnh nhìn Phong tông chủ, hỏi nhỏ: "Phong tông chủ, ngài có biết Nghê Nguyên Tư rốt cuộc muốn làm gì không?"
Phong tông chủ cúi đầu, khàn khàn nói: "Không phải dưỡng quỷ trả thù những người có liên quan tới cái chết của Thanh Vi sao..."
Tô Dập cùng Nghệ Tu nhìn nhau, chỉ cảm thấy căn bản không thể nói thông. Nghê Nguyên Tư lợi dụng kính càn khôn âm thầm triệu hoán quỷ quái tới nhân giới, dẫn tới tai kiếp, tính ra cũng không đáng sợ bằng chuyện quỷ thần tái thế, trong ghi chép của ông lão có ghi là có một chuyện còn đáng sợ hơn cả quỷ thần tái thế, hiển nhiên thứ đáng sợ vẫn còn ẩn núp trong bóng tối.
Hơn nữa Nghê Hồng Vân phụ thân trên người Nghê Nguyên Tư chính là cổ nhân rất nhiều năm trước, nếu thực sự là sau khi Phong Thanh Vi chết mới phụ thân thì hắn căn bản không có lý do báo thù cho Phong Thanh Vi.
Thế nhưng trên người Phong Thanh Vi có quỷ thần chi trí, tương đương là một phần quỷ thần. Nếu như Nghê Hồng Vân đã từng tự tay giết chết quỷ thần biết chuyện thì hắn lại càng không có lý do để làm vậy, không phải phải vui mừng mới đúng sao...
Tô Dập đột nhiên sững sờ, nhớ tới nhà đá kỳ quái trong bí cảnh Nam Hải.
Miếng vải có đồ đằng thánh tử, dấu vết từng có một nữ chủ nhân, còn cả phù văn giống hệt như trên ngọc tỳ hưu...
Tô Dập vì ý tưởng đột nhiên xuất hiện trong đầu mà cứng ngắc ngồi trên ghế gỗ, môi run run, nhẹ giọng mở miệng hỏi: "Phong tông chủ, ngài có biết... Nghê Hồng Vân rốt cuộc là người thế nào không?"
Phong tông chủ đã thoát ra khỏi xúc cảm bi ai kia, không ngờ Tô Dập lại quay về vấn đề Nghê Hồng Vân. Ông suy nghĩ một chút, có chút mệt mỏi nói: "Thánh tử đời thứ ba mươi bảy... theo ghi chép thì hắn tài giỏi vô song, anh dũng bất khuất, nhưng rất tao nhã lịch sự, tinh thông tứ thư ngũ kinh, nhưng cụ thể thì..."
Phong tông chủ lầm bầm nói, Nghệ Tu đột nhiên biến sắc đứng bật dậy che chắn trước người Tô Dập, mắt nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy cánh cửa đóng kín chậm rãi bị mở ra, một người thản nhiên bước vào, cười chúm chím mở miệng: "Nghệ đội trưởng, đêm khuya không ngủ không đến tìm nghê tâm sự uống rượu, sao lại ở đây a?"