Âm Dương Nhãn

Chương 82 : Đỗ Phái Lan

Ngày đăng: 10:34 18/04/20


Sau khi người của Hạo Ca Tông dần dần bị tóm gọn, sự kiện bùng nổ quỷ quái ở A thị cũng dần dần im hơi lặng tiếng, nhóm Nghệ Tu rốt cuộc cũng có thời gian thở dốc cùng nghỉ ngơi.



Thời gian đã tới tháng mười hai, bầu trời vẫn luôn âm u, tựa hồ chuẩn bị đổ trận tuyết đầu tiên ở A Thị.



Sáng sớm sau khi ăn bữa sáng xong, Tô Dập liền cùng Nghệ Tu theo bình thường tới phòng huấn luyện, bên kia trong phòng ấm trồng hoa, Kỷ Bạch Tình đang nhẹ giọng hừ ca, tay cầm bình phun nước cần thận chăm sóc nhóm linh thực sinh trưởng rậm rạp bên trong. Cách đó không xa, Đỗ Phái Tuyết trải nệm, an tĩnh tập yoga.



Toàn bộ nhà kính chỉ có tiếng ca du dương linh hoạt kỳ ảo của Kỷ Bạch Tình vang vọng, bầu không khí thực an tĩnh thoải mái. Đột nhiên, di động Đỗ Phái Tuyết đặt bên cạnh lóe sáng, biểu hiện có cuộc gọi. Chỉ là di động điều chỉnh chế độ im lặng nên hai người không ai chú ý.



Chờ đến khi Kỷ Bạch Tình phun nước cho một đóa hoa non nớt màu hồng có hình dáng như móng vuốt xòe ra xong, ngẩng đầu lên thì vô tình nhìn thấy màn hình di động của Đỗ Phái Tuyết tối đi mới phát hiện hóa ra vừa nãy có cuộc gọi gọi tới nhưng vì một khoảng thời gian dài không nghe máy mà tự động cúp.



Cô quay đầu nhìn Đỗ Phái Tuyết đang nhắm mắt trầm tĩnh duy trì một động tác có độ khó cao, suy nghĩ một chút rồi quyết định không quấy rầy.



Người của đặc vụ bộ môn đều biết, thời điểm này vào buổi sáng chính là thời gian tập yoga của Đỗ Phái Tuyết, di động sẽ chỉnh về chế độ yên lặng. Vì thế nếu mọi người muốn tìm vào lúc này sẽ không chọn cách gọi điện thoại. Mà nếu là người khác có việc gấp thì sẽ gọi tiếp, vì thế Kỷ Bạch Tình cũng không có ý định vì một cuộc gọi mà quấy rầy Đỗ Phái Tuyết.



Sau đó Kỷ Bạch Tình có phân tâm chú ý tới di động Đỗ Phái Tuyết, thế nhưng màn hình vẫn tối đen, người kia không gọi lại.



Chờ Đỗ Phái Tuyết buông lỏng từ từ mở mắt ra, Kỷ Bạch Tình mới cầm bình nước nói: "Phái Tuyết, vừa nãy có điện thoại đó."



Đỗ Phái Tuyết nghe vậy thì mang giày vào đi tới, từ bàn đá lạnh băng cầm lấy di động nhìn một cái, phát hiện là Đỗ Phái Lan gọi tới, cô liền trực tiếp gọi lại.



"Phái Lan, tìm em có chuyện gì không?"



Âm thanh của Đỗ Phái Lan vang lên bên kia đầu dây vang lên: "Phái Tuyết... chúng ta, chúng ta cũng không gặp một đoạn thời gian rồi đi? Lần trước ở Hạo Ca Tông cũng chỉ vội vàng gặp một chút... em có rảnh không? Chúng ta ôn chuyện một chút?"



Ánh mắt Đỗ Phái Tuyết nhẹ nhàng rơi vào nhóm thực vật lại càng kiều diễm hơn sau khi được tưới nước, ánh mắt bình tĩnh thâm thúy hệt như biển sâu.



Cô nói: "Được, chị tìm chỗ ở bên ngoài đi."



Đỗ Phái Lan: "Ừm, được rồi... vậy nhà hàng lần trước được không?"



Đỗ Phái Tuyết đáp khẽ một tiếng, sau đó cúp điện thoại, đặt di động lên bàn đá lạnh như băng, nói với Kỷ Bạch Tình đang cẩn thận tưới cây bên kia: "Để mình giúp cậu."



Kỷ Bạch Tình nghiêng đầu nhìn cô, gật đầu cười nói: "Ừm, bình nước để ở chỗ cũ."



Đỗ Phái Tuyết gật đầu, lấy bình nước trong căn phòng nhỏ trong nhà kính, mở một chai lớn chất lỏng màu xanh nhạt trong số chai lọ thủy tinh lớn nhỏ bất đồng ở bên cạnh rót vào bình. Sau đó cầm bình nước ra ngoài, đứng trước số thực vật mà Kỷ Bạch Tình chưa tưới, an tĩnh cùng Kỷ Bạch Tình chăm sóc số linh thực hình thù kỳ quái này.



An tĩnh tưới xong một gốc thực vật, Đỗ Phái Tuyết nhìn nó trở nên xanh biếc hơn hẳn, mở miệng nói: "Bạch Tình, chốc nữa nói giúp mình, trưa nay không cần làm phần cơm cho mình."



Kỷ Bạch Tình quay đầu lại nhìn cô, gật đầu, lại có chút do dự hỏi: "Cậu không vui à?"



Ánh mắt Đỗ Phái Tuyết rũ thấp, thấp giọng nói: "Mình có thể đoán được chị ấy muốn nói gì."



Kỷ Bạch Tình xoay người an tĩnh nhìn cô, hàng mi dài rũ bóng xuống con ngươi trong veo sạch sẽ, nhẹ giọng nói: "Nhưng đó là chị cậu nha."



Đỗ Phái Tuyết giống như than thở nói: "Đúng vậy, là chị sinh đôi của mình, vì thế mình không thể không đi..."



Kỷ Bạch Tình nhẹ nhàng nghiêng đầu cười, xoay người tiếp tục an tĩnh nhóm hoa cỏ.



Bên kia, sau một phen huấn luyện túa mồ hôi như mưa, Nghệ Tu nhanh chóng đẩy Tô Dập cả người đồng dạng cũng mướt mồ hôi vào phòng tắm, để cậu mau mau tắm kẻo cảm lạnh.



Nước nóng hổi từ vòi sen phun ra rửa sạch mồ hôi nhớp nhúa trên người. Tô Dập đứng dưới vòi phun, để nước từ đỉnh đầu phun xuống, cậu cúi đầu nhìn bạch ngọc bát quái đeo trước ngực, nắm lấy nó cẩn thận vuốt ve.




Sau đó cũng không biết Đỗ Phái Lan trở về giao phó thế nào, thế nhưng Tử Vi Tông cùng Từ Nhạc Trạm đã ngừng lại, không còn vây quanh đặc vụ bộ môn ở khắp nơi nữa, Hạo Ca Tông vẫn như cũ không có chút động tĩnh, mà nhóm Nghệ Tu thì vừa đề phòng vừa gấp gáp chế tạo các loại trang bị vũ khí. Bình Hạo Diễm tựa hồ lại có ý tưởng nghiên cứu vũ khí mới, bắt đầu cả ngày chôn mình trong phòng nghiên cứu.



Phong Thanh Vi không xuất hiện nữa, Tô Dập ngày đêm gấp gáp chế tạo pháp khí trận văn cùng quấn quít chung một chỗ với Nghệ Tu, lúc rảnh rỗi thình thoảng sẽ nhớ tới cô.



Tô Dập mặc áo lông mỏng, nhân chút thời gian trống ngồi nghỉ trong phòng ăn ấm áp, từ mặt tường thủy tinh nhìn một mảng tuyết đọng thuần trắng ở bên ngoài, cách một lớp thủy tinh mô tả cảnh sắc trắng đen bị một mảnh tuyết trắng bao trùm.



Đợi vẽ xong bức họa này, Tô Dập buông bút, nhìn tuyết lả tả rơi. Một mảnh bông tuyết từ bầu trời mờ mờ rơi xuống ngoài cửa sổ, trắng tựa như cánh hoa lê phấp phới trong gió rét, rơi vào đống tuyết rồi biến mất không thấy.



Tô Dập nhìn tuyết rơi dày đặc ngoài cửa sổ, đột nhiên nghĩ tới Phong Thanh Vi.



Phong Thanh Vi đi nơi nào? Giống như động vật ngủ đông ngủ li bì hay đang ở một nơi nào đó an tĩnh ngắm tuyết rơi như cậu bây giờ?



Cô có vì thế mà nhớ tới cây lê hoa giống như mây tuyết trong quỷ quật không?



Tô Dập thất thần một chốc rồi đứng dậy thu dọn đồ đạc, trở về phòng.



Cuộc sống nháy mắt trôi qua, cứ sóng ngầm mãnh liệt nhưng giống như không phát sinh gì cả, thoáng cái đã gần hai tháng, đi đôi với một trận tuyết dày đặc ở A thị, mùa xuân của Hoa quốc đã tới.



Một năm qua vô luận chua ngọt đắng cay thế nào cũng đã trôi qua.



Đường lớn ngõ nhỏ A thị đều thực náo nhiệt, hoàn toàn xua tan màng mây đen do sự kiện quỷ quái tập kích mang tới, trên mặt người người đều mang theo nụ cười, trở về quê quán cùng mua sắm đồ tết.



Trong đặc vụ cao ốc, dì bếp đã về nhà nghỉ, ngay cả các phe phái bên cao ốc mới cũng trở về ăn tết, đặc vụ bộ môn nhất thời thanh tịnh.



Đến ba mươi tết, mọi người đều tề tụ trong phòng ăn làm sủi cảo.



Sau khi bóp nát mấy tấm da sủi cảo, Nghệ Tu bị mọi người nhất trí xua đuổi ra khỏi đội ngũ làm sủi cảo đại gia ngồi trên ghế, từ trong túi móc ra mấy bao lì xì, ném vào lòng mỗi người: "Năm tới tết tới, đại cát đại lợi."



Khương Tu Hiền cùng Kỷ Bạch Tình đang cầm chài cán bột cán da sủi cảo, tay dính đầy bột mì, liền vội xoa xoa phủi phủi cho sạch rồi vui sướng nắm một góc bao lì xì nhét vào trong túi.



Vu Hãn Âm đang gói nhân, than phiền: "Không thấy đang bận à? Nào có tay cầm cứ." Nói xong, anh dứt khoát để bao lì xì lên đùi, không quản.



Tô Dập ngồi bên cạnh Nghệ Tu, cúi đầu an tĩnh gói sủi cảo. Tốc độ của cậu không nhanh, Mao Thiên Tuyền, Vu Hãn Âm cùng Đỗ Phái Tuyết ở bên cạnh soàn soạt gói ra rất nhiều, mỗi người đều chất đầy một cái khay, mà cậu thì chỉ mới đặt được phân nửa, thế nhưng mỗi cái sủi cảo đều cực kỳ tiêu chuẩn giống như được dùng thước đo.



Ngón tay lúc gõ phím, lúc lắp ráp linh kiện động cơ của Bình Hạo Diễm cực kỳ linh hoạt cực kỳ nhanh nhẹn, thế nhưng làm sủi cảo thì vụng về rất nhiều, cậu nhíu mày chậm rãi lấp đầy cái khay trước mặt. Mà Vưu Minh Thành thì khí lạnh quanh người rất nặng, thâm thù đại hận nắm miếng da sủi cảo có hình thù quỷ dị, bỏ nhân rồi không ngừng bóp bóp nặn nặn phần rìa bánh.



Mao Thiên Tuyền ngẩng đầu thấy Vưu Minh Thành vụng về loay hoay gói miếng da sủi cảo thì không khỏi phì cười, ngồi xuống bên cạnh một lần nữa kiên nhẫn dạy anh cách gói mà mình đã dạy qua rất nhiều lần, rốt cuộc để anh miễn cưỡng gói được một cái sủi cảo đầu tiên ra hình ra dáng.



Khương Tu Hiền thoăn thoắt cán từng miếng da sủi cảo mượt mà nói: "Chúng ta phải gói bao nhiêu a?"



Vu Hãn Âm cũng không ngẩng đầu lên nói: "Đừng quên còn đám người trong mật thất nữa, hết năm rồi, dù sao cũng cho ăn hai ba cái sủi cảo đi."



Khương Tu Hiền không khỏi rú lên: "Không phải chứ? Chúng ta nuôi đám kia hơn hai tháng rồi, vẫn còn phải nuôi tiếp sao? Ăn uống gì đó mặc dù có dì bếp hỗ trợ nhưng cũng rất phiền a."



Nghệ Tu lười biếng nói: "Nghê Nguyên Tư không cần bọn họ vậy qua năm liền ném lên Tây Bắc đào mỏ tinh trần đi."



.*.



******