Âm Dương Nhãn

Chương 85 : Sông hoàng tuyền

Ngày đăng: 10:34 18/04/20


Chờ Tô Dập mông lung mở mắt ra thì cảm giác chính mình đang bị tròi chặt. Vừa mở mắt ra, Tô Dập nháy mắt bị lạnh tới rùng mình, bắp thịt cả người cứng ngắc, lạnh tới run lẩy bẩy.



Trước đó vì trong phòng mở máy sưởi nên cậu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng hơi dày một chút mà thôi. Mặc dù hiện giờ cậu có khả năng chống đỡ rét lạnh tốt hơn người bình thường nhưng vẫn bị lạnh tới chịu không nổi.



Trước mắt là một mảnh tối âm u, bên tai truyền tới tiếng nước mông lung, vài ngọn đèn không tính là sáng ngời mơ hồ chiếu sáng rất nhiều thạch nhũ cùng cột đá ở xung quanh, các đó không xa tựa hồ có một cái hình hộp chữ nhật nằm ngang. Tô Dập theo bản năng giãy giụa vài cái, mờ mịt nhìn bóng tối trước mắt, không biết đây là nơi nào.



Một tiếng cười khẽ từ phía sau đột nhiên truyền tới: "Cậu tỉnh rồi à?"



Con ngươi Tô Dập co rút, dáng vẻ kinh hoảng, cậu vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy Nghê Nguyên Tư ăn mặc kín kẽ, lại còn khoác thêm một tầng áo lông bên ngoài chậm rãi bước tới, cười chúm chím nhìn cậu đang ngồi dưới đất: "Lâu rồi không gặp, Tô Dập. Đối với nghê thì đúng là một ngày không gặp như cách tam thu."



Tô Dập trợn to mắt nhìn hắn, khiếp sợ tới đầu óc trống rỗng. Cậu theo bản năng muốn lui về sau nhưng phát hiện bản thân bị trói chặt vào cột đá, căn bản không thể nhúc nhích.



"Mi... dì Lưu... vì cái gì..." Đầu óc Tô Dập hỗn loạn, hoảng hốt lẩm bầm.



"A, mi thắc mắc ai đã đưa mi ra ngoài hử? Đó không phải nghê. Nghê chỉ nói với Tử Vi Tông mi là người yêu của Nghệ Tu, nếu bắt mi uy hiếp thì nhất định sẽ có thu hoạch."



Vừa nói, Nghê Nguyên Tư chậm rãi mỉm cười: "Bất quá nghê nửa đường ngắt ngang, đoạt lại mi từ tay bọn họ. Nghê làm sao có thể để mi rơi vào tay Tử Vi Tông chứ?"



Hắn vừa nói vừa nhìn chằm chằm Tô Dập, cặp mắt tối om kia hệt như một bãi nước bùn hôi thối, lộ ra màu đen thăm thẳm đáng sợ. Cả người Tô Dập cứng ngắc, cậu dán chặt vào cột đá lạnh như băng, không nói lời nào.



Nghê Nguyên Tư gõ cây sáo ngọc trong tay một cái rồi dùng phần đầu lạnh như băng của nó nâng cằm Tô Dập, híp mắt nhìn ánh mắt cậu. Tô Dập dâng lên một trận buồn nôn, theo bản năng nghiêng đầu mím môi né tránh cây sáo ngọc trong tay hắn.



Nghê Nguyên Tư cười một tiếng, ngồi xổm xuống đưa tay kéo bạch ngọc bát quái trên cổ Tô Dập ra ngoài, nhẹ nhàng sợ miếng ngọc vẫn còn mang theo nhiệt độ cơ thể, mỉm cười nói: "Mi có biết ta đã tìm "ánh mắt" biết bao lâu rồi không? Thật sự là ngày nhớ đêm mong, ăn không ngon ngủ không yên. Đáng tiếc, cái tên Phong Thiên Túng tác rưởi kia lại tính ra chuyện ngày hôm nay nên làm ra thứ này, Phác Đạo Tử lại để mi đeo trên người, chậc chậc, may mắn ta tìm được mi."



Tô Dập hít sâu một hơi, đôi tay bị trói chặt siết chặt, miễn cưỡng duy trì tỉnh táo. Cậu cúi đầu cố gắng suy nghĩ tìm đối sách, thấp giọng hỏi: "Phong Thiên Túng là ai?"



Nghê Nguyên Tư lộ ra biểu tình giống như ăn phải con ruồi, âm trầm nói: "Phong, Thiên, Túng? Ta vừa nói ra tên kẻ thiên đao vạn quả kia sao? À, đúng rồi, bạch ngọc bát quái này chính là hắn làm."



Nghê Nguyên Tư buông lỏng tay, bạch ngọc bát quái từ trong tay hắn rơi xuống ngực áo sơ mi trắng của Tô Dập.



Hắn đứng lên, từ trên cao nhìn xuống, cười lạnh nói: "Phong Thiên Túng là ai? Hắn là tế tử đời thứ ba mươi bảy của Hạo Ca Tông, cùng Nghê Hồng Vân nổi danh là thiên chi kiêu tử. Sao? Bọn mi không phải ngay cả cái tên Tuyết Nhi cũng biết à? Sao lại không biết Phong Thiên Túng? Thực uổng phí năm đó hắn còn ra vẻ vì nhân loại mà đại nghĩa, thực đáng thương ngay cả cái tên cũng không được lưu truyền, đúng là thực buồn cười mà."



Vừa nói, Nghê Nguyên Tư vừa ha hả cười mấy tiếng, trên mặt lộ ra biểu tình châm chọc dữ tợn: "Nếu không phài vì hắn, Tuyết Nhi cũng sẽ không chết! Ta hận hắn! Hận đến muốn ăn tươi nuốt sống hắn! Hôm nay vị trí tế tử của Hạo Ca Tông đã bị ta triệt tiêu, ta muốn tất cả dấu vết từng tồn tại của hắn hoàn toàn biến mất!"



Tô Dập ngừng một lát, không khỏi ngẩng đầu trầm mặc nhìn Nghê Nguyên Tư tựa hồ đang phát điên, có chút dò xét nhẹ giọng mở miệng: "Thế nhưng, quỷ thần không phải bị chính tay mi giết chết sao?"



Toàn hộ hang động đá vôi tối tờ mờ an tĩnh.



Tròng mắt đen trầm của Nghê Nguyên Tư bị vùi lấp trong bóng tối lờ mờ, Tô Dập nhìn không rõ. Một hồi lâu sau, âm thanh trầm thấp của Nghê Nguyên Tư vang lên: "Làm sao mi biết?"



Cả người Tô Dập căng thẳng, chăm chú nhìn biểu tình mơ hồ của Nghê Nguyên Tư trong bóng tối, suy nghĩ đảo lại đảo, cuối cùng vẫn mở miệng: "Là Phong Thanh Vi nói cho tôi biết."



Ánh mắt Nghê Nguyên Tư chợt trợn to, không thể tin nhìn Tô Dập, đột nhiên lộ ra biểu tình mừng như điên, ngồi xổm xuống nắm lấy vai cậu: "Có thật không?! Tuyết Nhi, Tuyết Nhi ở đâu? Nàng ở đâu?"



Tô Dập sợ hết hồn, trắng mặt hít sâu một hơi: "Cô ấy không phải Tuyết Nhi, là Phong Thanh Vi!"



Nghê Nguyên Tư khựng một chốc, nụ cười cũng cương cứng trên mặt.



Hắn chậm rãi đứng dậy, cúi đầu nhìn Tô Dập, thấp giọng cười khẽ: "Không dai, là ta giết nàng, là ta dùng trường kiếm xuyên qua tim nàng... chỉ sợ Phong Thiên Túng căn bản không ngờ tới đi, sau khi giết chết Tuyết Nhi, ta được thánh trì chân chính thừa nhận để ta có cơ hội tỉnh lại ở mấy ngàn năm sau! Ta trở lại để chuộc tội, ta muốn làm Tuyết Nhi một lần nữa tỉnh lại, một lần nữa trở lại thế gian này!"



Hô hấp Tô Dập căng thẳng, nâng cao âm thanh nói: Thế nhưng mi có nghĩ tới không, có lẽ nàng căn bản không muốn tỉnh lại! Nàng không muốn sống lại!"



Sắc mặt Nghê Nguyên Tư đột nhiên vặn vẹo, giận dữ hét: "Câm miệng! Mày thì biết cái gì? Tao có thể cảm giác được nàng đang ở trong bóng tối chờ tao, chờ tao thức tỉnh nàng, một lần nữa cùng tao gặp gỡ! Chỉ cần có thể để nàng một lần nữa tỉnh lại, cho dù phá hủy cả thế giới thì sao chứ? Nhân loại trên thế giới này vốn cũng vì nàng mới có thể sống sót! Là bọn họ nợ nàng!!"


Không biết có phải ảo giác hay không, cậu cứ cảm thấy hình dáng lằn vân trên cửa cũng rõ ràng hơn, hay cả vân gỗ, vết nứt cùng mảng nước sơn bị tróc cũng thấy rất rõ.



Tô Dập lảo đảo lui về sau mấy bước, sắc mặt ảm đạm nhìn hai cánh cửa cũng theo đó tiếp cận hai bước, tim đập như sấm.



Cậu hiểu được, đó là vì đối mặt với cậu hiện giờ chính là quỷ môn chân chính!



Tô Dập túa mồ hôi đầy đầu, miễn cưỡng duy trì thần trí trong luồng âm thanh khổng lồ như nước lũ.



Nếu thật sự quỷ môn dung nhập vào một trong hai cánh cửa thì có thể thông qua bề ngoài phân biệt không?



Hay là phía sau hai cánh cửa đều là quỷ vực?



Ánh mắt Tô Dập hoảng hốt đảo qua lại giữa hai cánh cửa, muốn tìm ra chút thông tin, thế nhưng âm thanh quá hỗn loạn, cậu căn bản không có cách nào tập trung!



Cậu bịt chặt tai, thế nhưng căn bản không có tác dụng, những âm thanh kia giống như trực tiếp chui vào trong đầu cậu, căn bản không thể ngăn cản!



Rốt cuộc, cậu không thể nhịn nổi nữa hét lớn: "Im miệng! An tĩnh lại cho ta!"



Tiếng nói vừa dứt, âm thanh liên tục như sấm rền kia hơi ngừng lại.



Tô Dập thở hổn hển, ngây ngốc ngẩng đầu, hoảng hốt buông tay xuống. Bên tai vẫn còn vang vọng tiếng ong ong làm cậu hoài nghi âm thanh có thật sự đã biến mất hay không.



Chờ cảm giác ù tai hòa hoãn lại, cậu chậm rãi nhìn về phía hai cánh cửa, muốn xem thử xem có nhìn ra gì không.



Thế nhưng sau một lát quan sát thì lòng Tô Dập lạnh băng.



Hai cánh cửa này vô luận là vết khắc, mảng tróc sơn, vân gỗ hay vết nứt, toàn bộ đều giống như đúc! Trừ bỏ đinh cửa cùng đầu thú thì cơ hồ không có điểm nào để người ta phân biệt.



Phong Thanh Vi đã nói, thế giới phía sau cánh cửa là do tâm cậu quyết định, thế nhưng cậu căn bản không biết tâm mình chỉ về hướng nào, càng không biết quỷ môn có yên lặng hoán đổi hoặc dẫn dắt cậu hay không...



Cậu mơ hồ cảm giác được, một khi quỷ môn mở ra thì sẽ không dễ dàng đóng lại!



Đầu thú kim loại ngậm khoen cửa sáng bóng lạnh băng, con ngươi tựa hồ đang lạnh lùng nhìn cậu.



Lúc không có cách nào, Tô Dập theo bản năng quay đầu nhìn về phía ánh sáng bên trái.



Ánh sáng kia tựa hồ rạch nát bóng tối, an tĩnh tỏa sáng.



Tô Dập cắn răng xoay người toàn lực chạy về phía ánh sáng. Chỉ cần chạm vào được ánh sáng kia cùng Nghệ Tu bọc bên trong, cậu sẽ thoát khỏi nơi này!



Cậu liều mạng chạy, cố gắng đến gần đạo ánh sáng kia.



Một tiếng xé gió đột ngột vang lên.



Ánh mắt Tô Dập trợn trừng thật to, không thể tin nổi cúi đầu.



Ở phần buồng tim trên ngực trái, một chiếc gai nhọn trong suốt đang dần dần biến mất, dòng máu tươi ấm áp mang theo cơn đau buốt từ trái tim bị đâm xuyên phun tráo ra ngoài, nháy mắt thấm ướt chiếc áo sơ mi trắng trên người Tô Dập.



Cậu che lồng ngực không ngừng trào máu tươi, thống khổ thở hổn hển. Cậu lảo đảo vài bước, cuối cùng vô lực ngã xuống trong bóng tối, máu tươi không ngừng lặng lẽ lan tràn dưới thân cậu.



.*. 



[Cáo] tin buồn, tiêu đề chap sau là "chết".