Âm Dương Nhãn

Chương 8 : Kỷ Bạch Tình

Ngày đăng: 10:33 18/04/20


Mặc dù Tô Dập hoài nghi mình nghe nhầm nhưng hiển nhiên thiếu nữ rất nghiêm túc. Chỉ thấy cô nhẹ nhàng thở ra, nhắm mắt, chậm rãi mở miệng.



Thiếu nữ vừa mở miệng, tiếng ca huyền ảo chậm rãi phiêu tán trong phòng. Đó là một loại ngôn ngữ mà Tô Dập chưa từng nghe qua, nó trong veo như nước suối, chói chang như mặt trời, du dương, huyền ảo, lúc ẩn lúc hiện không giống như âm thanh nhân gian.



Từ từ, Tô Dập đột nhiên trợn to hai mắt, ánh sáng lấm tấm từ thân thể thiếu nữ đang ngâm xướng bắt đầu lan ra, theo tay thiếu nữ chậm rãi truyền vào thân thể cậu. Bao phủ trong ánh sáng, Tô Dập hơi ngẩng đầu nhìn khí tức thánh khiết lại có chút trong trẻo tự nhiên như làn gió mát ập thẳng vào mặt mình của thiếu nữ.



Cơn gió từ cửa sổ nhẹ nhàng thổi lướt qua người bọn họ, những tia nắng mặt trời hòa lẫn với ánh sáng tỏa ra từ nhịp điệu ngâm xướng của thiếu nữ, từ bàn tay đặt sau lưng Tô Dập thẩm thấu vào thân thể cậu.



Tô Dập cảm giác cơn đau đớn ở lưng không ngừng suy giảm. Cậu lẳng lặng lắng nghe tiếng ca của thiếu nữ, thần kinh căng thẳng cũng chậm rãi thả lỏng, nhắm mắt lại.



Tiếng ca tựa hồ vì Tô Dập mà tạo thành một thế giới tách biệt, để linh hồn của cậu ở bên thỏa thích thư giãn. Đau đớn, bất an cũng dần dần biến mất, cả thế giới chỉ có một mình cậu tự do dạo chơi.



Khúc hát kết thúc, làn gió tựa hồ lưu luyến vây quanh người cô gái một vòng rồi chậm rãi tiêu tán trong không khí.



Thiếu nữ khẽ thở ra một hơi, cười hỏi: "Thế nào? Có đỡ hơn không?"



Tô Dập lấy lại tinh thần thử ngồi dậy, cậu phát hiện cơn đau đớn kịch liệt ở phần lưng đã giảm đi hơn phân nửa. Mặc dù lúc ngồi dậy ảnh hưởng tới bắp thịt vẫn có chút đau nhưng so với trước đó đã tốt hơn gấp mấy lần, ít nhất hoạt động bình thường hoàn toàn không thành vấn đề.



Nhờ tiếng hát huyền ảo của thiếu nữ trợ giúp, Tô Dập không khỏi có hảo cảm, cũng nói nhiều hơn: "Tốt hơn nhiều rồi, cám ơn chị."



Thiếu nữ có lẽ là con lai, làn da rất trắng, hốc mắt sâu hơn người châu Á, lông mi vừa dài vừa dầy, sống mũi cao thẳng, miệng nhỏ nhắn, tổng thể thì gương mặt rất đẹp.



"Đừng khách sáo, chị gọi là Kỷ Bạch Tình, em có thể gọi chị là Bạch Tình." Thiếu nữ cười híp mắt, hơi nghiêng đầu nhìn Tô Dập lộ ra lỗ tai nhọn ẩn dưới mái tóc đen dày.



Ánh mắt Tô Dập bình tĩnh nhìn đôi tai không giống người bình thường, thoạt nhìn giống đôi tai của yêu tinh hoặc quỷ quái của thiếu nữ, hoàn toàn không có chút tò mò hay ưu tư.
Thanh niên mặt baby cười hì hì nói: "Không phải, cậu ấy được lão đại đưa tới đây tạm lánh, chờ con quỷ kia bị xử lý xong sẽ rời đi. Cơ mà chuyến này có thuận lợi không?"



Vưu Minh Thành im lặng ngồi xuống bên bàn, cầm bánh mì bắt đầu ăn. Mà Mao Thiên Tuyền thì thở dài nói: "Bọn chị từ xa chạy về, còn chưa kịp thở phào đã bị gọi đi truy quỷ. Cũng may không phụ kỳ vọng, đã giết chết con quỷ ăn tim người kia rồi, còn cứu thoát một người khỏi móng vuốt của nó, may mắn người đó cũng không bị thương. Bất quá Tống đội trưởng của đội hình sự tựa hồ không quá tin tưởng chúng ta..."



Vu Hãn Âm chống cằm nhìn bọn họ, cười híp mắt: "Vất vả rồi, Tống đội trưởng kia giao cho em xử lý. Hai người ăn nhiều một chút, còn lại đều là phần hai người, đừng lãng phí."



Mao Thiên Tuyền ngẩn người, cúi đầu nhìn thức ăn đầy ắp trên bàn, khóe miệng giật giật: "Không... không phải chứ?"



Nữ nhân ăn chay cầm khăn giấy lau miệng, nhẹ giọng nói: "Tôi no rồi, mọi người ăn đi." Nói xong, cô nhàn nhạt mỉm cười rồi đứng dậy rời đi.



Vu Hãn Âm cười tủm tỉm quay đầu lại nhìn những người khác: "Phái Tuyết ăn no rồi, mọi người vẫn chưa no đi? Tới tới tới, giải quyết cho xong mâm chân giò hun khói này."



Thanh niên mặt baby xụ mặt: "Không phải chứ? Ngay cả phần của lão đại cùng Hạo Diễm cũng phải xử lý à? Con quỷ kia đã bị diệt rồi, sao không gọi bọn họ về ăn?"



Vu Hãn Âm khoát tay: "Đừng để ý tới hai bọn họ, đều là người lớn cả rồi, không chết đói được đâu."



Tô Dập đặt cốc thủy tinh đã uống cạn xuống bàn, chậm rãi mở miệng: "Tôi cũng no rồi, cám ơn."



Kỷ Bạch Tình nuốt thức ăn trong miệng, đứng dậy nói: "Em cũng no rồi! Em đi giúp anh ấy thu dọn đồ đạc." Nói xong, cô bé vội vàng kéo Tô Dập đang ù ù cạc cạc bỏ chạy.



Vu Hãn Âm cũng không ngăn cản, chờ bóng dáng bọn họ biến mất ở hành lang, anh cười híp mắt chuyển tầm mắt về phía ba người còn lại.



Thanh niên mặt baby cùng Mao Thiên Tuyền cứng đờ người, còn Vưu Minh Thành thì không chút phản ứng an tĩnh ăn, hoàn toàn không để tâm tới bầu không khí kỳ quái trước mặt.