Âm Dương Nhãn

Chương 90 : Thần Chích

Ngày đăng: 10:34 18/04/20


Bình Hạo Diễm hoảng sợ mở to mắt, tim thắt chặt, mặt mũi tái nhợt nhìn con quỷ bổ nhào về phía mình, chỉ cảm thấy tay chân cứng ngắc lạnh như băng, căn bản không thể nhúc nhích.



Bóng ma kinh hoàng vẫn luôn xuất hiện trong những cơn ác mộng một lần nữa tái hiện, đối mặt với thứ quỷ quái mạnh mẽ đáng sợ này, cậu căn bản không có chút sức đánh trả, chỉ có thể vô lực mặc chúng hung ác cắn xé cha mẹ mình.



Trong ánh mắt tham lam của chúng, cậu cũng chỉ là một con dê đợi bị mần thịt.



Bình Hạo Diễm cứng ngắc tại chỗ, có thể nói là tuyệt vọng chờ chết.



Thế nhưng giây tiếp theo, cậu bị một lực mạnh kéo đi, một bóng người cao lớn che chắn trước mặt.



Bình Hạo Diễm trợn to hai mắt bị Vu Hãn Âm kéo ngã xuống đất, sau đó ngồi đó trơ mắt nhìn Vu Hãn Âm quăng ra vô số la thiên lăng ngăn cản con quỷ cấp tám kia, thế nhưng vẫn bị con quỷ xông vào vòng phòng ngự chưa kịp thành hình, hung hăng đánh một kích.



Ngực Vu Hãn Âm bị rạch một đường thật dài, máu tươi bắn ra tung tóe, thậm chí còn thấy cả nội tạng cùng xương sườn ở bên trong.



Anh run rẩy khó khăn lùi về sau vài bước. Ôm lồng ngực đang trào ra vô số máu tươi của mình, cơ hồ đã sắp đứng không vững nhưng vẫn tiếp tục ném la thiên lăng ngăn cản con quỷ cấp tám kia, đồng thời gắt gao che chắn trước mặt Bình Hạo Diễm.



Bình Hạo Diễm run bần bật, mắt đỏ bừng trợn to, bị một màn quen thuộc trước mắt đâm đau đớn.



Chẳng lẽ mình lại để một màn kia tái diễn ngay trước mắt sao?! Lại muốn người quan trọng vì bảo vệ mình mà chết sao?!



Sức mạnh! Nếu như cậu có đủ sức mạnh để đánh chết quỷ quái!



Bình Hạo Diễm đột nhiên nghĩ tới gì đó, mắt đỏ bừng phẫn nộ gầm lên một tiếng, adrenalin theo máu nóng xông thẳng lên não, cậu bò dậy xông về phía chiếc túi đen. Từ trong túi lôi ra khẩu quỷ pháo còn chưa hoàn thành nghiên cứu, ngón tay nhanh chóng nhấn điều chỉnh, sau đó giống như phát điên bắn về phía mười mấy con quỷ ở phía trước.



Ánh sáng chói mắt từ họng pháo sáng lên, chùm sáng mãnh liệt bằn ra bốn phương tám hướng, nháy mắt đâm thủng vô số bạch trù, hung hãn đánh trúng số bóng đen vây ở phụ cận.



Quỷ quái chợt hét thảm, ngày càng nhiều chùm sáng từ họng pháo bắn ra, nó hợp thành một chùm sáng khổng lồ có hình nón hung hãn công kích đám quỷ.



Cỗ sức mạnh đó quá lớn, cánh tay cùng ngực Bình Hạo Diễm đều bị dư âm năng lượng ảnh hưởng, xuất hiện vô số vết thương rướm máu. Mà cậu tựa hồ không hề cảm giác được, chỉ điên cuồng rống giận chỉa họng pháo về phía đám quỷ đang xông tới.



Ánh sáng ở họng pháo ngày càng sáng, rung động cũng ngày càng kịch liệt, Bình Hạo Diễm nhăn nhó cắn chặt hàm răng đã nồng mùi máu tanh, sống chết ôm quỷ pháo chỉa về phía đám quỷ đông đúc.



Ầm một tiếng kịch liệt, quỷ pháo nổ tung, bạch quang chói mắt văng tung tóe ra xung quanh.



Thân thể yếu ớt nhỏ bé của Bình Hạo Diễm bị chấn động hất bay, ngã mạnh xuống trước người Vu Hãn Âm đang kinh ngạc.



Vô số cây cối cùng quỷ quái bị tiêu diệt, chỉ một chớp mắt tất cả quỷ quái cùng cây cối ở phụ cận bọn họ đã bị thanh trừ sạch sẽ không còn một mống, lộ ra một khoảng hình quạt trống trải.



Vu Hãn Âm nhíu chặt mày, khó khăn mở miệng: "Hạo Diễm... Hạo Diễm, em có sao không?"



Bình Hạo Diễm thở hổn hển, cả người toàn là máu, ngực cùng cánh tay cơ hồ không có mấy khối thịt lành lặn. Ngực đau đớn, cậu chợt phun ra một ngụm máu tươi, tiện tay lau một chút rồi xoay người lao nhanh tới chỗ Vu Hãn Âm.



Sắc mặt Vu Hãn Âm ảm đạm, vết thương trước ngực bê bết máu, may mắn là là không tổn thương nội tạng, đang ngồi dựa vào thân cây, Kỷ Bạch Tình đỏ mắt nức nở khàn khàn hát vang tiếng ca chữa trị.



Vu Hãn Âm ngẩng đầu nhìn Bình Hạo Diễm hai tay đầy máu, cả người đầy vết thương lớn nhỏ, suy yếu mở miệng: "Bạch Tình đừng hát nữa, anh có thể chống đỡ thêm một hồi... Hạo Diễm, mau xử lý vết thương trên người đi..."



Thế nhưng Kỷ Bạch Tình không để ý tới anh, vẫn tiếp tục khàn khàn xướng ca, Bình Hạo Diễm ngồi chồm hổm bên cạnh Vu Hãn Âm, cặp mắt đỏ bừng lo lắng nhìn anh.



Nhìn vết thương trên người Bình Hạo Diễm nhờ tiếng ca của Kỷ Bạch Tình mà chậm rãi khép lại, Vu Hãn Âm nhất thời yên tâm, vui mừng nói: "Hạo Diễm bây giờ rất lợi hại a... đã có thể bảo vệ bọn anh rồi, thật lợi hại."



Bình Hạo Diễm cứng đờ trợn tròn mắt luống cuống nhìn Vu Hãn Âm, đôi mắt tròn xoe tích tụ nước mắt, không thể khống chế trào ra.
Tô Dập nhất thời cảm thấy dễ chịu hơn, bàn tay đang run run bắt đầu siết lại.



Nghệ Tu nóng nảy phát hiện biểu tình của Tô Dập thực sự hòa hoãn một chút thì vội vàng cắn răng liều mạng truyền sức mạnh vào cơ thể Tô Dập.



Con ngươi đen nhánh của Tô Dập đã hoàn toàn biến thành màu vàng, cậu trợn trừng ánh mắt đầy tơ máu nhìn vô số quỷ quái đang kêu gào thảm thiết dưới núi, dốc hết toàn lực nắm chặt bàn tay.



Ta lấy thân phận quỷ thần chi nhãn lệnh cho các mi---- tiêu tán!



Quỷ quái dưới chân núi Hạo Ca Tông điên cuồng giãy giụa nhưng căn bản không thể chống cự được sức mạnh từ trong u minh truyền tới. Sức mạnh kia không ngừng vặn vẹo chèn ép thân thể chúng, vô số hắc khí cùng chất lỏng màu đen văng tung tóe khắp nơi.



Vài người huyền môn may mắn sống sót phát hiện không đúng liền vội vàng phấn khởi phản kháng, chém giết đám quỷ đang bất động kêu rên.



Có rất ít người ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi hướng hậu sơn đang tỏa ra một tia sáng mơ hồ.



Ba loại sức mạnh trong cơ thể Tô Dập không ngừng dung hợp lăn lộn, hệt như thủy triều tràn về phía ánh mắt. Điểm sáng trong thánh trì vây quanh bọn họ ngày càng sáng hơn, trong một mảnh bạch quang chói mắt cơ hồ không thể nhìn thấy thứ gì khác, tay Tô Dập đã nắm thành quả đấm, chỉ còn một chút khe hở nhỏ nữa là có thể hoàn toàn siết chặt, tiêu diệt toàn bộ quỷ quái dưới chân núi.



Lúc này Tô Dập khẽ run rẩy, chỉ một khe hở cuối cùng nhưng không có cách nào siết lại được.



Khóe miệng cậu tràn ra một tia máu tươi, con ngươi màu vàng nhìn chằm chằm tay mình, không ngừng liều mạng đè ép khe hở trong bàn tay.



Cậu tựa hồ nghe thấy tiếng gào giận giữ của Nghệ Tu: "Không được! Tiếp tục như vậy Tiểu Dập sẽ chịu không nổi! Phong Thanh Vi! Cô rốt cuộc muốn làm gì?!"



Phong Thanh Vi không nói lời nào, tròng mắt cũng không dao động, không hề phản ứng tới Nghệ Tu. Cô lẳng lặng nhìn kim đồng đầy tơ máu của Tô Dập, đột nhiên tiến tới một bước, cả người hung hãn nhào về phía Tô Dập đang không ngừng run rẩy.



Nghệ Tu không kịp ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn Phong Thanh Vi đột nhiên có động tác.



Nháy mắt, một luồng sức mạnh đủ để rung trời lở đất tràn vào đôi mắt Tô Dập, cả người cậu run lên, nắm tay hư ảo chợt siết chặt, chặt chẽ siết thành nắm đắm.



Tiếng kêu rên gầm thét vang vọng khắp trời đất ngừng lại, vô số quỷ quái dưới sức mạnh khủng khiếp của ba cổ sức mạnh trực tiếp tan thành mây khói, hóa thành vô số hắc khí che khuất cả bầu trời.



Tô Dập mơ hồ cảm giác được, không chỉ quỷ quái dưới núi Hạo Ca Tông mà cơ hồ phân nửa địa cầu bị bao trùm, vậy có nghĩa là phạm vi quỷ môn mở ra ảnh hưởng.



Chớp mắt tiếp theo, trong lòng Tô Dập cùng Nghệ Tu đột nhiên trống rỗng, tựa hồ có thứ gì đó hoàn toàn biến mất.



Ánh sáng vây quanh bọn họ dần dần tiêu tán, điểm sáng cơ hồ tiêu tán sạch sẽ, trong thánh trì chỉ còn lại Nghệ Tu cùng Tô Dập.



Đầu rồng không ngừng phun trào điểm sáng bổ túc nhưng không thể nào xua tan trống vắng cùng buồn tẻ vì trong trì thiếu đi mất một người.



Bọn họ cũng cùng phát giác, lần này Phong Thanh Vi đã thật sự chết rồi, dùng sức mạnh không biết vì sao duy trì được hình thái kia tiêu diệt vô số quỷ quái, từ đó hoàn toàn tiêu tán, không còn chút dấu vết nào trong thiên địa.



Dưới núi, tất cả người sống sót ngây ngẩn nhin đám quỷ đột nhiên nổ tung rồi biến mất, nhìn bầu trời tối đen vì hắc khí che phủ mà càng sâu thẳm hơn.



Dần dần, vô số người huyền môn may mắn còn sống sót nức nở òa khóc ở trong Hạo Cả Tông bị máu nhuộm đỏ.



Vu Hãn Âm lẳng lặng nhìn bầu trời, thả lỏng cười một tiếng, bầm bầm nói: "Bọn họ đã làm được rồi... quá tốt rồi..."



Không lâu lắm, một tia sáng xuyên thấu qua dãy núi trùng điệp, xé rách bóng đêm, chiếu sáng bầu trời tối đen như mực.



Trời đã sáng.