Ám Hương

Chương 107 :

Ngày đăng: 21:27 20/05/20


Bên ngoài, Bách Thâm vì nghe thấy tiếng động hỗn loạn diễn ra trong nhà, lòng dạ thực sự không yên mà bắt đầu chống đối quyết liệt hơn. Những tưởng trong bộ dạng của một thầy giáo điềm đạm, anh sẽ không làm được gì ra hồn. Nhưng không ngờ, chỉ một vài đường quyền, anh đã đánh gục hai tên thuộc hạ đang giữ lấy mình.



Khi đám người xung quanh đồng loạt nhắm súng vào mình, Bách Thâm lại nhanh hơn tóm lấy Tam Ngưu, một tay dí nòng súng vào đầu cậu ta biến cậu ta trở thành con tin trong tay mình.



"Kẻ nào bước đến, tôi bắn nát sọ hắn!"



Giọng Bách Thâm khàn đục khác thường, anh kéo lấy Tam Ngưu đi về phía trước, đưa chân đạp tung cửa. Giang Triết Hàn vẫn vô cùng thản nhiên, hắn vừa lau khô nước mắt cho Trạch Lam, vừa chậm rãi nói: "Ồn ào như vậy, hoá ra là có kẻ làm loạn."



"Bỏ cô ấy ra!"



Bách Thâm lần nữa lên tiếng, tay ấn mạnh nòng súng vào đầu Tam Ngưu hơn một chút. Trạch Lam kinh ngạc nhìn chằm chằm vào con người quen mà như lạ đứng cách mình không xa. Bách Thâm mà cô biết, hoàn toàn không phải người này!



Tại sao anh lại thay đổi đáng sợ đến vậy? Từ biểu diện, nét mặt cho đến thái độ, mọi thứ đều khác xa anh của mọi ngày. Nhất là ở đôi mắt, không hề cảm nhận được bất kì sự ôn nhu nào nữa. Ở đó chỉ có một sự giận dữ đang nổi lên như lửa lớn, âm u đầy hãi hùng.



"Thầy Bách...anh..." Trạch Lam run run khẽ gọi, chân muốn bước đến gần anh nhưng lại bị một tay Giang Triết Hàn giữ lấy. Hắn nắm lấy vai cô, không để cô nhích thêm bước nào.



Dường như cả hắn cũng có gì đó khác thường, hắn không hẳn là tức giận, trong mắt hệt như đang rộ lên những tia thú vị khó hiểu. Thong thả đi về phía Bách Thâm, hắn nhếch cười đầy khiêu khích.



"Lâu rồi không gặp, thân thủ xem ra vẫn rất tốt!"



Giang Triết Hàn khàn khàn nói bên tai Bách Thâm, nghe qua đủ thấy có rất nhiều hiểm ý. Bách Thâm bỏ Tam Ngưu ra, chậm rãi hướng nòng súng kề vào trán kẻ trước mặt.



Toàn bộ đám thuộc hạ đồng loạt nhắm thẳng súng vào phía Bách Thâm, bầu không khí căng thẳng đến mức ngạt thở. Trạch Lam đứng đó vừa hoang mang vừa khó hiểu. Cô chạy đến níu tay Bách Thâm, sững sốt hỏi: "Thầy Bách, anh làm sao vậy?"
"Tiểu Thất đã nói không quen anh, anh vẫn còn cố ép cô ấy?" Bách Thâm giận dữ gằn giọng, khẩu súng trong tay vẫn kề sát vào đầu Giang Triết Hàn.



Vẫn chỉ là một cái nhếch môi đầy ngạo mạn, Giang Triết Hàn bình thản nói: "Vậy tại sao bây giờ anh không chính miệng đi hỏi cô ấy xem, cô ấy đã nhớ ra tôi là ai hay chưa?"



Nhìn sang phía Trạch Lam, ánh mắt Bách Thâm mơ hồ tối sầm lại. Anh nhíu mày, trong lòng dâng lên một loại ghen tức. Trạch Lam có thể cảm nhận được, anh đang nóng giận đến nhường nào. Quả thực, cô đã lừa dối tất cả mọi người trong thôn suốt hơn sáu năm qua. Mà người thất vọng nhiều nhất, có lẽ là Bách Thâm.



Trạch Lam biết không thể che giấu thêm được nữa, bấy nhiêu thời gian đã là quá đáng lắm rồi. Cô lợi dụng lòng tin của mọi người, lợi dụng cả cái tên Tiểu Thất mà Bách Thâm đặt cho cô. Cô ẩn nấp dưới cái thân phận này để sống bình yên suốt bao năm qua đã quá đủ.



"Thầy Bách, em xin lỗi! Xin lỗi vì em...đã gạt mọi người. Em đã nói dối mọi người về việc mình mất trí...em..."



Nhưng khi Trạch Lam chưa nói hết câu, thì Bách Thâm lại bỗng nhiên cắt ngang lời cô: "Anh biết chứ!"



"Thật ra đã từ rất lâu, anh đã sớm nhận ra điều này." giọng nói của Bách Thâm dịu đi vài phần. Ánh mắt anh lấy lại tia ấm áp, chỉ tập trung nhìn vào cô bằng sự say mê nhất định.



Bất chợt, Bách Thâm đưa tay về phía Trạch Lam, lại nói: "Dù ra sao đi nữa, dù em là ai cũng được, em vẫn là Tiểu Thất!"



Khi Bách Thâm còn chưa chạm đến tay Trạch Lam, thì bỗng dưng một cánh tay khác xen ngang vào, một lực rất mạnh hất văng tay anh sang một phía.



Giang Triết Hàn kéo lấy vai Trạch Lam, cánh tay mạnh mẽ ôm ghì lấy thân thể cô nép vào mình. Đôi mắt dài sắc sảo nhìn trừng trừng vào Bách Thâm, hắn trầm trầm cất giọng.



"Thật ngại quá! Cô ấy không phải Tiểu Thất. Cô ấy là Lưu Trạch Lam, là vợ của tôi!"