Ám Hương

Chương 14 :

Ngày đăng: 18:30 30/04/20


6h tối, khu đất riêng biệt của Giang gia - dinh thự chính Giang gia.



Giang Triết Mỹ sau khi hết giờ làm việc đã lập tức lái xe đến căn dinh thự của gia đình. Từ bên ngoài cổng lớn đã bày trí đầy những đoá cẩm tú cầu trắng - loại hoa và màu hoa mà Trịnh Y Dao rất yêu thích.



Những đoá cẩm tú cầu trải dài vào bên trong tận cửa chính, tạo nên một khung cảnh vừa mang màu sắc êm đềm, yên bình nhưng cũng thoáng sự ưu tư, gợi nhớ của người đã khuất.



Giang Triết Mỹ đi thẳng lên trên lầu ba, nơi căn phòng thờ cúng riêng cho dòng tộc Giang gia. Căn phòng rất rộng, không gian thoáng mát bởi những đồ vật có trong đây không nhiều cho mấy. Nhưng hôm nay thì căn phòng này lại trở nên kha khá hạn hẹp về diện tích khi mà bố của cô - Giang Cầm cũng bày đầy những đoá cảm tú cầu trải rộng dưới sàn nhà.



"Bố..." giọng Giang Triết Mỹ khẽ gọi, bóng lưng già cỗi của Giang Cầm trong bộ y phục sườn xám màu trắng đơn giản chầm chậm xoay lại. Trong đôi mắt trải đời của ông hằn rõ sự lưu luyến, thương nhớ khôn nguôi về người vợ quá cố của mình. Nhìn Giang Triết Mỹ, ông chỉ cười nhẹ mà nói: "Đến đây thắp cho mẹ con ba nén nhang trước đi..."



"Dạ!" Giang Triết Mỹ gật đầu rồi bước đến, cầm lấy ba nén nhang trầm đưa vào ngọn đèn ngay nơi bàn thờ. Đầu nhang cháy nhóm đỏ, mùi hương nhè nhẹ từ từ lan dần, những làn khói trắng nhàn nhạt nghi ngút toả lên cao.



Cúi người ba lạy, thành tâm dâng lên cho người mẹ bạc mệnh của mình ba nén nhang. Giang Triết Mỹ đứng thẫn thờ nhìn đăm đăm vào bức di ảnh của Trịnh Y Dao. Trong ảnh, bà mặc bộ sườn xám màu trắng thêu hoa bằng chỉ vàng, mái tóc đen dài chấm vài được buông thả rất nhẹ nhàng. Nụ cười của bà tựa như một làn gió ngày xuân lướt qua, thanh thoát, dịu dàng vô cùng.



Lúc này, Giang Triết Mỹ tạm gác mọi khúc mắc còn nằm sâu trong lòng, cô hỏi: "Anh cả không về sao bố?"



Nghe nhắc đến hai từ "anh cả", Giang Cầm lặng người thở dài: "Kể từ lúc mẹ con mất, đã gần mười năm trôi qua...có lần nào giỗ mẹ con mà nó về đâu chứ? Cẩn Quỳ...nó thà tự mình cúng giỗ cho mẹ con bên đó cũng không muốn một lần quay về căn nhà này..."



"Bố...có phải liên quan đến anh hai...đúng không?" giọng Giang Triết Mỹ thấp xuống đôi chút. Giang Cầm đi đến bên bàn thờ, đưa đôi tay nhăn nheo tham luyến sờ lấy gương mặt vợ mình qua bức di ảnh mà buồn bã đáp: "Chuyện đó...bố tạm thời không thể nói cho con biết. Nhưng tốt hơn hết con cũng không nên biết làm gì. Anh hai của con hoàn toàn không phải người xấu, con cứ tin như vậy là được. Còn anh cả của con...thực ra ta đã xa nó gần mười năm trời ròng rã. Ta không rõ nó bây giờ ra sao? Có thay đổi hay không? Những tin nhắn ta gửi cho nó...nó thậm chí có lúc trả lời có lúc lại im bặt. Ta không trách anh cả của con...chỉ là do ta nợ cả Cẩn Quỳ và Triết Hàn quá nhiều...."



"Bố...bố càng nói thì càng làm con không hiểu gì cả? Bố nói cho con biết đi...rốt cuộc là..."



Giang Triết Mỹ còn chưa nói hết câu, liền bị một giọng nói khác chen ngang vào. Mà cái âm giọng này mười hai năm nay dường như chỉ mang lại cho cô một sự xa cách tàn nhẫn đến lạnh lùng.



"Hôm nay là giỗ của mẹ, những chuyện không liên quan đừng ai nhắc đến!" Giang Triết Hàn đứng ngay cửa phòng, vẫn lãnh đạm như vậy mà buông ra những lời luôn ẩn tính đe doạ người khác.



Nhìn sắc mặt lạnh như băng, lúc nào cũng như phủ một tầng u ám nặng nề từ ngay trong đôi nhãn khí sắc sảo của Giang Triết Hàn khiến cô em gái như Giang Triết Mỹ luôn luôn lo sợ mỗi lần đối mặt.



Giang Cầm vừa thấy đứa con trai mình yêu thương, liền cười rất tươi mà tiến đến gần: "Triết Hàn, đến rồi sao...Nào, lại đây..."



"Không cần! Để tự tôi làm đuoc!" Giang Triết Hàn né tránh cái níu tay của Giang Cầm một cách hết sức lãnh đạm. Hắn bước thẳng đến bàn thờ, nhanh chóng thắp nhang cho Trịnh Y Dao. Chuyện đã trôi qua bao nhiêu năm, vậy mà cứ mỗi lần đứng đối diện với bức di ảnh của bà, đứa con như hắn vẫn không tránh khỏi chua xót lẫn căm giận từ trong đáy lòng.



Lúc này, khi Giang Triết Hàn tính quay lưng rời khỏi, liền bị tiếng nói của Giang Cầm giữ chân trở lại: "Triết Hàn, ở lại nói chuyện với bố môt chút!"



"Tôi không có gì để nói với ông! Mười hai năm qua vẫn vậy...ông và tôi, từ lâu đã chẳng còn chuyện gì để nói với nhau nữa rồi!" Giang Triết Hàn không nhìn ông, dứt khoát buông ra câu nói không chút do dự.


Dòng suy nghĩ đến đây, Trạch Lam liền đưa tay đánh bừa ra phía trước, khi cánh tay của cô va trúng một thứ gì đó tựa như một bả vai rộng lớn, cô liền xoay người muốn chạy.



Nhưng Giang Triết Hàn vẫn dễ dàng bắt được cô dù là trong bóng tối, hắn nắm lấy tóc của Trạch Lam mà giật ngược trở lại, ném thẳng cô nằm ngửa ra nệm.



Rồi cũng thật nhanh, Giang Triết Hàn đã ra tay bài xích mọi cử động trên người Trạch Lam, hai bàn tay của cô bị hắn ghì chặt xuống nệm. Thân thể to lớn nặng nề của hắn ngự trên người cô, làm cô dù có muốn vùng vẫy cũng là chuyện hoàn toàn không thể.



Đôi mắt long lanh ươn ướt của Trạch Lam sợ sệt nhìn trong khoảng tối trước mặt mà nói: "Tên khốn, anh hành hạ tôi bao nhiêu đó còn chưa đủ sao chứ?"



Giang Triết Hàn nhìn cô, rãnh môi nhếch cười nhạt nhẽo. Hắn đáp: "Theo cô...thì bao nhiêu mới là đủ? Thân thể này của cô, tôi chỉ mới sử dụng được hai lần, cô cũng thât nông cạn nếu nghĩ chỉ hai lần đã vội muốn tôi tha cho cô?"



Vừa nói, một ngón tay của Giang Triết Hàn vừa mơn trớn trượt từ cổ cô xuống nơi ngực. Nhận ra điều bất thường, giọng hắn trầm hơn, như có vẻ không hài lòng: "Cô tưởng mặc những bộ đồ thế này thì tôi sẽ không làm gì được cô?..."



"Thật ngu xuẩn!" Hắn khinh bỉ phun ra câu ấy, rồi hai tay đã mạnh bạo ra sức xé toạt chiếc áo cổ kín trên người của Trạch Lam. Sức lực của hắn rất khủng khiếp, chỉ một lần đã xé đến chiếc áo của cô rách tơi tả.



Trạch Lam còn không kịp hét lên, đã bị hắn ghì chặt mà cưỡng đoạt đôi môi hồng nhuận mềm mại. Một tay Giang Triết Hàn nắm chặt tóc trên đỉnh đầu của cô, một tay lại siết lấy thân người cô, áp sát hai khoảng ngực lên nhau không một khe hở.



"Ưm....không...!" Trạch Lam cố lên tiếng, nhưng khi vừa mở miệng, Giang Triết Hàn lại cho chiếc lưỡi ẩm ướt của hắn tiến công vào bên trong. Mùi vị nam tính cùng hương rượu nhàn nhạt lan dần lấp đầy trong khoang miệng Trạch Lam, làm cô thở hồng hộc nhăn mày nhíu mặt cố chịu đựng.



Bàn tay Trạch Lam cố luồn xuống bên dưới chiếc gối nằm, cầm lấy chiếc đen pin, cô liều mạng bật nút mà rọi thẳng vào kẻ đang cuồng nhiệt hôn lấy cô.



Lập tức hai mắt Trạch Lam căng ra trắng dã, cô hoàn toàn hoảng loạn khi nhận ra kẻ giấu mặt hành hạ cô suốt những ngày qua là ai. Thân thể Trạch Lam bắt đầu vùng vẫy một cách điên loạn, nhưng Giang Triết Hàn dường như cố ý, hắn hôn cô sâu hơn, cuồng dại hơn lúc ban đầu. Bàn tay lại dần mơn trớn vào phần bụng nhẵn mịn, gỡ lấy nút khoá chiếc quần jean bên dưới.



Hắn buông cánh môi của Trạch Lam ra, ngẩng cao thân người như thể để cho tầm nhìn của cô được rõ hơn. Giang Triết Hàn ngay từ đầu khi cô cho tay xuống chiếc gối, hắn đã đoán được cô đang tính làm gì. Hơn nữa, trước đó việc cô muốn Quân Nhu tìm cho cô môt chiếc đen pin cũng đã được Dư quản gia báo cáo lại.



Giang Triết Hàn hắn nếu thực sự muốn tiếp tục giấu mặt, thì khi Trạch Lam cho tay xuống gối hắn đã dễ dàng có thể bắt lấy. Nhưng ở đây...là hắn hoàn toàn cố ý muốn cho cố làm vậy. Hắn muốn để cô được nhìn thấy hắn rốt cuộc là ai, muốn cô biết...sự căm hận cô đến thấu da thấu cốt đang hằn sâu trong đôi mắt hắn.



"Là anh...Giang Triết Hàn, tại sao lại là anh..." giọng Trạch Lam sợ hãi gào lên. Chiếc đèn pin trong tay vẫn được cô soi thẳng vào nam nhân đang ngự bên trên, hắn cười nửa miệng, một tay ra chiều vuốt nhẹ mái tóc rối bời của cô mà gian trá nói: "Ngay từ đầu cô phải biết là tôi mới phải chứ! Cô đã quên...tôi hứng thú với cô đến cỡ nào khi chạm mặt trong phòng VIP hay sao?"



"Tên khốn..." Trạch Lam giận dữ hét lên, cô muốn vung cây đen pin trong tay để đánh hắn nhưng lại bị hắn một lực hất mạnh, làm cây đèn pin bị văng vào một góc, ánh sáng rọi thẳng vào nơi bên hông chiếc giường, hắt lấy một chút ánh sáng le lói lên hai con người phía trên, in đôi bóng mờ nhạt hằn lên bức tường bên kia.



Giang Triết Hàn vẫn nhìn Trạch Lam với một ánh nhìn kiên định không thể xê dịch, hắn khoá chặt hai tay cô lên trên, một tay luồn ra sau tấm lưng mảnh mai của cô.



"Nếu đã trông thấy mặt của tôi, hẳn là tôi còn cần phải mạnh tay hơn nữa! Lưu Trạch Lam...mọi thứ bây giờ mới thực sự bắt đầu!" Hắn hạ sát thân người xuống, thì thầm vào tai cô những lời tàn độc. Trạch Lam còn chưa kịp phản ứng, thì chốt áo ngực của cô đã bị hắn một lúc giật đứt, chiếc áo ngực bằng ren màu trắng của cô bị hắn ném bừa xuống sàn nhà.....



Khoảng ngực căng tràn đầy đặn lộ rõ giữa những mảng áo  rách loang lỗ, dưới ánh đèn nhàn nhạt từ chiếc đèn pin, Trạch Lam hoàn toàn nhìn rõ một  con dã thú cuồng dại đầy dâm tính đang nổi loạn bên trên.....và cô là một con mồi nhỏ,  thêm lần nữa bị hắn mang nuốt vào bụng. Có lẽ, đêm nay sẽ như lời mà Giang Triết Hàn vừa cảnh báo, rằng mọi thứ bây giờ...mới thực sự bắt đầu!