Ám Hương

Chương 16 : (h+++)

Ngày đăng: 18:30 30/04/20


Thân thể Trạch Lam nhẹ tưng như không khí, cô còn chẳng biết hiện giờ mình đang chìm trong một cơn ác mộng thực sự hay là giả. Cô nằm bẹp trên nệm, từng đợt hô hấp gấp gáp không ngừng nhả ra.



Giang Triết Hàn tiến tới bên cạnh, nắm lấy hai chân cô mà kéo cô về sát mép giường làm cô mệt mỏi kêu lên: "Dừng...dừng lại đi...."



Đáp lại lời cầu khẩn thống thiết của Trạch Lam chỉ là một cái nhếch môi đầy ngạo mạn của Giang Triết Hàn. Hắn nắm lấy hai chân cô nâng cao dang rộng, lại ghì ép xuống phía dưới, cánh hoa thịt một lúc lại bị hé mở. Giang Triết Hàn còn không cho cô thời gian nghỉ ngơi sau hai lần đạt đến đỉnh điểm, hắn đã ấn lấy đầu côn th*t dấn sâu vào trong huyệt mật.



Trạch Lam hai tay cấu chặt cánh tay của hắn hằn rõ từng dấu mà kêu lên: "Ưm...đừng làm nữa...aaaa!"



Cô ngốc đầu gào đến khàn cả cổ khi Giang Triết Hàn đích thị là một con dã thú cuồng loạn dâm tính, hắn vẫn không ngừng thọc sâu khúc thịt to dài của mình đỉnh vào bên trong cơ thể nhỏ nhắn của Trạch Lam.



Thân thể cô như bị chia cắt ra thành từng đoạn, thần trí bị xuân triều làm cho rời rạc chẳng còn hình dung được gì. Cô thở hỗn hễn bên dưới sức nặng đang liên tục vồ dập lấy người cô, thực sự cô bị Giang Triết Hàn bức đến sắp phát điên.



Cô dùng một chút sức lực còn sót lại hoảng loạn cào cấu lấy người hắn, hắn ghì chặt hai tay cô hằn sâu xuống tấm nệm. Hạ thân rút ra khỏi huyệt mật rồi thẳng tấp đâm vào đến sát gốc, khiến Trạch Lam đau thốn khóc chẳng thành tiếng, thứ truyền đến tai hắn chỉ là những thanh âm uất nghẹn phát ra từ cổ họng của Trạch Lam.



Giang Triết Hàn hạ thấp thân người áp sát vào cô, hai đầu nhũ hoa dựng đứng của cô bị chèn ép lên vòm ngực rắn rỏi của hắn. Hơi thở vẫn còn nhuốm men rượu thoang thoáng nhả ra trong không khí, lại càn rỡ rót vào tai cô những tiếng gầm gừ cuồng dại hoan ái.



Thấy Trạch Lam hai mắt nhắm nghiền, lại cắn môi khóc đến nức nở. Giang Triết Hàn đột ngột nâng cao thân người, cánh tay rắn chắc của hắn đỡ lấy hai chân cô gác lên bả vai của hắn, rồi hắn dùng toàn bộ sức lực của mình đem khúc thịt căng cứng gân guốc tiến công một cách dồn dập, bài trừ mọi tế bào dục vọng lên thân thể cô, chuẩn bị cho cuộc chạy nước rút cuối cùng trong lần giao hoan của đêm nay.



Trạch Lam bị đâm thọc đến hồn phách cũng muốn tiêu tán, thân thể cô xụi lơ không còn sức để phản kháng dù chỉ là một cái nhấc nhẹ ở đầu ngón tay. Cô nằm đó cắn răng kêu rên từng tiếng khi nam nhân kia tăng dần nhịp độ ra vào của côn th*t, bao phen ấn mạnh đến độ muốn làm bụng nhỏ của cô căng đến nứt toạc.



Trong phút chốc, Giang Triết Hàn ghì chặt hạ thân vào huyệt mật của Trạch Lam. Từng đường gân lớn nhỏ ngang dọc thay nhau nổi đầy trên trán hắn, hắn rung nhẹ thân người một cái, từng dòng tinh dịch đặc quánh trắng đục trào phúng bắn thẳng vào huyệt thịt của cô.



Trạch Lam dù mệt mỏi đến cỡ nào, cô vẫn đủ nhận ra nơi bên trong cơ thể mình bị một thứ nóng ấm, cô đặc lấp đầy đến bí bách. Giang Triết Hàn vẫn chưa chịu rút côn th*t khỏi cơ thể cô, ngược lại hắn còn nhẫn tâm ấn lấy khúc thịt ngoại cỡ ấy vào sâu hơn, chèn ép thứ hắn vừa bơm vào bụng Trạch Lam dồn nén đến hết mức.



Cô vùng vẫy đôi chút khi thấy bụng nhỏ bị căng trướng khó chịu, cánh môi từ một sắc hồng mềm mại giờ đã chuyển sang tái nhợt khô tróc khẽ kêu: "Đừng...đừng ép nữa...aa..."



Bàn tay mảnh khảnh đẩy lấy lồng ngực đang ghì sát vào mình một cách yếu ớt. Giang Triết Hàn chợt cười, hắn kề vào tai cô thì thầm: "Chẳng phải cô muốn tôi nhanh chóng lấp đầy bên trong cô hay sao? Có vẻ tôi cho hơi nhiều...cô ráng mà giữ cho hết chúng!"



Nói xong, Giang Triết Hàn nâng người, rút côn th*t ra khỏi cơ thể Trạch Lam. Từng đợt tinh dịch cũng theo lực kéo đó của hắn mà trào ra khỏi cửa huyệt, rơi tí tách xuống sàn nhà một khoảng trắng đục.



Hắn bỏ mặc Trạch Lam nằm đó thoi thóp như kẻ sắp chết, mặc lấy quần rồi đi vào phòng tắm. Ngay sau khi trở ra, thấy cô gái trên giường có vẻ như mệt lã đến lăn ra ngủ say. Hắn đi đến bên cạnh cô, đứng đó lặng lẽ quan sát cô gái vừa bị hắn hành hạ người không ra người, ma không ra ma.




Trạch Lam thấy hốc mắt mình hơi cay cay, như thể con người ta trong những giây phút yếu lòng nhất, cố tạo ra một bức tường mỏng manh giữ cho bản thân mạnh mẽ, nhưng khi có người vô tình chạm vào nó, cũng đủ làm bức tường ấy vỡ toang. Khiến sự yếu đuối vốn muốn được giấu nhẹm lại bị trào ngược ra ngoài.



Thu vội hai tuyến lệ đang sắp trực trào, Trạch Lam mang giọng buồn bã mà nói: "Nhưng...ở đây canh giữ rất nghiêm. Dù tôi có học được cách mở khoá thì đã sao chứ...trốn khỏi đây cũng là một việc quá khó."



Quân Nhu thở hắc một cái, vỗ mạnh vào bàn tay của Trạch Lam rồi tặc lưỡi khẽ đáp: "Tôi đã có quan sát sơ bộ nơi này rồi, nơi dãy hành lang này hầu như là vắng lặng. Đám thủ hạ chỉ được bố trí canh giữ bên dưới sân hoặc xung quanh thôi. Chị...cứ lo ra khỏi phòng này trước đã. Buổi tối đám người làm đều về hết, thuận lợi cho việc này diễn ra dễ dàng hơn môt chút!"



Phút chốc biểu diện của Trạch Lam đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Cô nghiêng đầu nheo mắt hỏi: "Sao...sao cô có vẻ biết khá rõ nơi này vậy Quân Nhu?"



Rãnh môi Quân Nhu chợt cười, rồi cô nàng đi vòng ra sau lưng Trạch Lam, ngón tay nhỏ nhắn khẽ bôi nốt chỗ thuốc lên vết thương còn lại của cô mà thong thả nói: "Ra vào nơi này một ngày đôi ba lần, tôi đâu có mù mà không quan sát được..."



Khi Trạch Lam còn đang ngồi đó lo nghĩ ngợi lung tung, thì Quân Nhu đã vén nhẹ mái tóc của cô lên cao mà nhìn vào nơi cổ: "Ở đây cũng có vết lằn đỏ...để tôi giúp chị bôi thuốc...Nào, ngồi quay mặt về phía gương."



"À..cảm ơn cô!" Trạch Lam cười nhẹ rồi nhanh chóng lam theo lời Quân Nhu, cô ngồi xoay người đối diện với chiếc gương nơi bàn trang điểm. Mái tóc dài đen ánh được Quân Nhu khéo léo bới lên gọn gàng. Bàn tay trắng trẻo mảnh khảnh của cô nàng nhẹ nhàng bôi thuốc lên nơi cổ của Trạch Lam. Quả thực sức lực của Giang Triết Hàn có phần khủng khiếp, chỉ dùng một chút lực đạo như thế mà đủ để lại trên cổ một vệt đỏ hồng khá đậm nét.



Lúc này, Trạch Lam mới lén nhìn Quân Nhu qua tấm gương trước mặt. Cô không hiểu tại sao hôm nay cô thấy ở cô hầu này có gì đó rất lạ so với lúc đầu cô biết. Quân Nhu dường như không hẳn hiền lành, ngây thơ như vẻ ngoài của cô ấy. Ngược lại, cô nàng này lại rất thông minh, rất mưu mẹo thì phải.



Bất chợt, đôi mắt Trạch Lam dừng lại nơi chiếc vòng nơi cổ tay đang thoa thuốc cho cô của Quân Nhu. Nhìn sơ qua cũng đủ biết chiếc vòng này làm bằng bạch kim, kiểu dáng tuy đơn giản nhưng việc có đính viền chung quanh những viên đá quý nho nhỏ sáng lấp lánh cũng đủ đoán ra nó không hề rẻ tiền chút nào.



Mà với một cô gái làm công việc này như Quân Nhu...lại có thể vung tay cho một món trang sức nặng giá như thế này?



Trạch Lam tạm gác mọi thắc mắc qua một bên, cô mỉm cười nói với Quân Nhu: "Chiếc vòng đẹp quá, dạo trước sao tôi không thấy cô đeo?"



Quân Nhu chợt dừng tay, cô đưa chiếc vòng lên mà ngắm nhìn, lộ trong đôi nhãn khí kia là một sự hài lòng khó hiểu, cô nàng tươi cười đáp: "Là bạn của tôi mới tặng...tối hôm qua!"



"À...bạn trai sao chứ?" Trạch Lam giở giọng trêu ghẹo. Lập tức nhận thấy hai má Quân Nhu đỏ bừng ra chiều khá ngượng ngùng. Thấy thế Trạch Lam lại cười nhẹ một cái rồi nói: "Đùa cô thôi..."



Quân Nhu nghiêng đầu nhìn Trạch Lam trong gương, thấy khí sắc trên mặt cô có vẻ đã ổn định hơn, bèn lấy hai tay vỗ nhẹ lên bờ vai nhỏ nhắn của cô mà cười bảo: "Được rồi! Lát nữa sau khi ăn sáng xong...tôi sẽ chỉ chị cách mở khoá...chỉ bằng một cây kẹp tăm. Nhưng mà...có vẻ chị cũng phải mất ít nhất một đến hai ngày để tập quen dần!"



Trạch Lam không trả lời, chỉ gật đầu đáp nhẹ. Rãnh môi nơi cô hơi nhếch lên đôi chút, hai hàng lông mày thoáng nhíu lại với nhau. Cả gương mặt lộ rõ sự lo lắng lẫn căng thẳng, cô sờ lấy chiếc vòng tay mà mình trân quý, thầm nghĩ: "Nếu thoát ra được, mình chắc chắn sẽ dẫn Phù Dung chạy thật xa khỏi cái nơi quỷ quái này....."