Ám Hương

Chương 23 :

Ngày đăng: 18:30 30/04/20


"Trạch Lam, cậu thấy sao rồi? Tỉnh dậy đi." Tố Dĩ Dĩ ngồi bên giường, khẽ gọi lấy cô gái đang nằm mê mang từ suốt đêm qua đến giờ.



Nhớ lại buổi tối hôm qua, quả thực đầu óc Tố Dĩ Dĩ vẫn còn mơ hồ khó hiểu lẫn bàng hoàng.



11 giờ 30 phút đêm hôm trước.



Tố Dĩ Dĩ sau khi từ bệnh viện trở về, cô tắm rửa, thay một bộ quần áo thoải mái chuẩn bị cho giấc ngủ sau một ngày loay hoay ngoài đường.



Bên ngoài, trời đổ mưa như trút nước, những lần sấm chớp thay nhau nổi lên không ngừng làm cô có phần rùng mình. Ngôi nhà nhỏ vỏn vẹn hơn ba mươi mét vuông này là do cô thuê, Tố Dĩ Dĩ hiện tại sống một mình trên thành phố, hàng tháng đều tiết kiệm tiền rồi gửi về quê cho gia đình ở tỉnh Phúc Kiến.



Khi Tố Dĩ Dĩ vừa xoay lưng muốn trèo lên giường ngã lưng, thì đột nhiên một loạt âm thanh đập cửa vang lên, mỗi lúc mỗi dồn dập làm cô giật mình đến suýt ngất.



"Giờ này còn ai tìm mình nữa chứ?!" Tố Dĩ Dĩ sợ hãi, cô nuốt nước bọt chầm chậm đi sát về phía cửa, im lặng đứng đó không lên tiếng.



Bấy giờ, bất chọt một giọng nói vang lên từ bên ngoài. Mà âm thanh này lại thân quen vô cùng.



"Dĩ Dĩ, cậu có trong đó không. Mở cửa đi, là mình Trạch Lam đây!"



"Trạch Lam!" Tố Dĩ Dĩ sững sốt thốt lên, ngay lập tức cô vội vàng mở cửa ngay, đập vào mắt cô là hình ảnh thê thảm của hai chị em Trạch Lam.



Phù Dung thì người ngợm ướt nhẹp, trên người dù được che chắn bằng một chiếc áo khoác nhưng cũng không khá là bao khi trận mưa quá lớn. Còn Trạch Lam thì tồi tệ hơn, mặt mũi trắng bệch, hạ thân bên dưới là một màu đỏ ghê rợn vô cùng.



"Cậu làm sao thế? Chẳng phải hai chị em cậu đang ở bệnh....Trạch Lam...tỉnh dậy đi!" Tố Dĩ Dĩ còn chưa hết ngạc nhiên thì lại phải chuyển qua thất kinh khi Trạch Lam đột ngột ngã khuỵ xuống.



Cô cùng Phù Dung đỡ lấy Trạch Lam vào trong, lấy hai bộ đồ để hai chị em họ thay ra, không sẽ cảm lạnh cả lũ mất.



Tố Dĩ Dĩ chăm sóc vết thương cho cô bạn của mình mà hai hàng nước mắt cứ mặc nhiên tuôn mãi không ngừng. Nơi hạ thân của Trạch Lam chảy máu rất nhiều, vết thương bị động nghiêm trọng khiến tình trạng chẳng khác gì với ngày đầu xảy ra chuyện.



"Chuyện quái quỷ gì đã diễn ra với cậu thế này hả?" Tố Dĩ Dĩ cắn môi khóc nấc khi thấy toàn thân Trạch Lam đâu đâu cũng có vết thương. Từ cổ cho đến chân, từng tấc da thịt trắng nõn của cô ấy cũng đầy rẫy những vết bầm tím hay dấu tay ngang dọc.



Thậm tệ hơn, nơi ngực cùng xương quai xanh và bả vai là những dấu răng hiện lên rất rõ. Trong đầu Tố Dĩ Dĩ hoàn toàn có thể biết được Trạch Lam đã phải hứng chịu những việc kinh khủng như thế nào, tồi bại ra sao.



Chiếc quần của bệnh viện bị thấm máu một mảng rất lớn, Trạch Lam lại phải vượt một đoạn đường khá xa từ bệnh viện đến đây. Trên đường đi, cô còn phải cõng lấy Phù Dung vì con bé bị tim, không thể vận động quá nhiều.
"Không...không thể nào!" Giang Triết Mỹ run run giọng lấp bấp. Cô không nghĩ tin tức này lại lan nhanh đến vậy. Trang group này chính xác là trang được lập ra để bàn tán riêng về đời tư của Giang Triết Hàn.



Nơi này còn bắt sóng thông tin nhanh gấp mấy lần giới báo chí truyền thông trong nước khi đa phần thành viên toàn là nữ giới - những cô gái ái mộ, thần tượng nam thần họ Giang hoặc là...cái con người được gọi bằng cụm từ "kì quan nhân loại" nhưng cách sống lập dị luôn khiến đông đảo người khác phải tò mò muốn tìm hiểu.



"Bố! Chuyện này có khi chỉ là tin vịt. Làm sao lại liên quan cả viện trưởng Dương kia chứ!" Giang Triết Mỹ gượng cười. Giang Cầm thở dài mệt mỏi, ông nhíu mày nói: "Anh hai của con thực sự nổi điên vì cô gái lạ mặt đó. Một nguồn tin cho ta hay...cô ta đã trốn khỏi bệnh viện nên mới khiến Triêt Hàn giận dữ mà ra tay với viện trưởng Dương!"



Lời nói vừa rồi của Giang Cầm truyền đến tai Giang Triết Mỹ rõ từng câu từng chữ. Cô choáng váng đầu óc mà vô thức lẩm bẩm: "Trốn...trốn đi!"



"Mỹ Mỹ, con hôm nay đến tìm ta là có việc...."



"Bố, con không nói với bố nữa. Con có việc phải đi, hẹn bố hôm khác con sẽ nói sau! Tạm biệt bố!" Giang Triết Mỹ đứng dậy, lao nhanh khỏi phòng, chạy một mạch xuống xe rồi ấn ga rời khỏi dinh thự.



Cô lấy điện thoại, gọi vào dãy số của Tố Dĩ Dĩ. Tiếng chuông điện thoại bên kia đổ lên từng hồi mà ruột gan cô muốn sôi hết cả lên.



"Alo!" giọng Tố Dĩ Dĩ bên kia trả lời. Lập tức, Giang Triết Mỹ gấp gáp nói ngay: "Dĩ Dĩ, chị có ở bệnh viện không? Trạch Lam...hình như chị ấy trốn đi rồi!"



Tố Dĩ Dĩ đột nhiên biến sắc, cô đưa mắt nhìn sang hai chị em còn đang ngủ say trong nhà mình mà cố tỏ ra bình tĩnh: "Em nói sao chứ? Hôm nay chị có việc riêng nên không đến bệnh viện được. Em có nghe nhầm ở đâu không? Trạch Lam...cô ấy làm sao trốn đi được?"



Giang Triết Mỹ nóng lòng, cô gắt giọng nói tiếp: "Không đâu, em nghe từ chính miệng của bố em nói vậy. Dường như là thật đó chị, anh hai của em đã nổi điên mà làm rách cả tai của viện trưởng vì để Trạch Lam trốn mất...Không thể nào là giả đâu!"



"Rách...rách tai!" trong đầu Tố Dĩ Dĩ hệt như bị vang lên một tiếng nổ lớn như trời giáng. Cô thấy cõi lòng như rung chuyển vì một thứ cảm giâc sợ hãi chạy dọc khắp thân thể. Cô nhắm mắt hít một hơi thật sâu, giả vờ sững sốt: "Mỹ Mỹ, nếu có thể thì em đến bệnh viện xem tình hình ra sao. Chị...hiện giờ chị đang ở rất xa không thể về ngay được. Chị sẽ cố trở về nhanh nhất, có gì báo ngay cho chị."



"Em biết rồi...Em đến bệnh viện trước, em gọi chị sau!"



Tố Dĩ Dĩ cúp máy, cô ném điện thoại lên bàn. Thất thần ngồi mạnh xuống ghế, bàn tay đưa lên day nhẹ tâm trán vài cái cho thần kinh giãn ra đôi chút.



Trạch Lam vẫn sốt mê mang chưa có dấu hiệu tỉnh lại, Phù Dung cũng ngủ rất say. Tố Dĩ Dĩ nhìn lên trần nhà, cô không nghĩ tên Giang Triết Hàn kia lại ra tay tàn nhẫn và man rợ đến vậy. Bây giờ, hắn đang truy tìm gắt gao hai chị em Trạch Lam. Mà bản thân cô lại vô tình là người chứa chấp hai người bọn họ.



Tố Dĩ Dĩ không ngăn được kinh sợ mà hai tay run rẫy, cô nhìn Trạch Lam, đi đến ngồi cạnh bên giường, nhẹ nhàng vuốt tóc của cô ấy mà cười đầy khổ sở: "Giả sử nếu như đến cả mình cũng không giúp cậu...thì hai chị em cậu sẽ ra sao đây? Bị Giang Triết Hàn bắt giữ trở lại, chắc chắn cậu sẽ sống chẳng khác địa ngục. Mặc dù mình không rõ nguyên nhân mọi chuyện là do đâu, nhưng nhìn những vết tích hắn để lại trên cơ thể cậu...Mình cũng đủ biết cậu đã thống khổ thế nào rồi."



"Ông trời sắp đặt hai chúng ta là bạn của nhau từ thời phổ thông, cho đến khi trở thành đồng nghiệp. Mình tin...ông trời cũng có lí do mới an bày như vậy. Cậu tin tưởng mình nên mới tìm đến mình trong tình cảnh cấp bách, bởi thế...mình nhất định sẽ không để lòng tin của cậu đặt sai chỗ đâu Trạch Lam!"