Ám Hương

Chương 45 :

Ngày đăng: 18:30 30/04/20


Nửa đêm đang say giấc, Trạch Lam bất chợt giật mình bừng tỉnh. Nhìn lại không gian xung quanh, vẫn là căn phòng của Giang gia đang giam cầm cô. Cơn sốt trong người đã hạ nhiệt khá nhiều, cô bây giờ chỉ còn thấy một chút mệt mỏi truyền đến đầu óc.



"Không biết Phù Dung ngủ có ngon giấc không?" Trạch Lam mơ hồ tự hỏi. Trong lòng không tránh khỏi chua xót mỗi khi nghĩ đến đứa em nhỏ đang bị chia cách. Hai chị em cô đang ở chung một chỗ, nhưng lại chẳng khác gì cách cả nửa vòng trái đất. Cô không thể gặp con bé, không biết con bé đang làm gì, ăn uống, ngủ nghỉ ra sao.



"Con bé có sợ hãi không, có khóc không??" Trạch Lam cắn môi ngăn bản thân không mềm yếu mà bật khóc. Cô ngồi dậy bước khỏi giường, chậm rãi lê chân vào phòng tắm. Rửa mặt với một chút nước lạnh lúc này, ít nhất giúp tâm trí cô tỉnh táo hơn đôi chút.



Bên dưới dinh thự, ngay trước sân lớn, chiếc xe của Giang Triết Hàn vừa dừng bánh. Người đàn ông trong bộ âu phục đen kịt loạng choạng bước xuống xe, sải chân tiến thẳng vào đại sảnh.



"Tứ thiếu..." Liêu Tầm cúi đầu. Lập tức hơi sững người lẫn chút cả kinh khi nhận ra, trên người Giang Triết Hàn toát ra mùi rượu nồng nặc.



Tôn Nghị đi cạnh nhanh trí nhíu mày ra hiệu cho tất cả đều phải tránh mặt, đối với Giang Triết Hàn, một khi hắn đã có hơi men trong người thì phải càng nên giữ khoảng cách càng xa càng tốt. Nếu tinh ý thì kẻ đó sẽ an toàn mà sống sót, còn không thì chẳng ai biết được cái kết mà vị Tứ thiếu ngông cuồng kia ban cho kẻ đó là như thế nào.



Lùi hẳn về một góc, Liêu Tầm cúi người lén mắt quan sát dõi theo bước chân của Giang Triết Hàn đang tiến lên cầu thang. Lúc này Liêu Tống từ phía ngoài sân đi tới, vừa thấy anh trai của mình, Liêu Tầm đã níu lại mà thắc mắc.



"Tứ thiếu, ngài ấy lại có chuyện không vui sao?" giọng Liêu Tầm thì thầm.



Liêu Tống nheo mắt, tỏ vẻ bất an đáp: "Không rõ là chuyện gì. Nhưng dường như nó khiến tâm trạng ngài ấy rất tệ...Tốt nhất, mày nên giữ mồm giữ miệng!"



Phía trên lầu một, Tôn Nghị vẫn bám sát theo sau từng bước chân của Giang Triết Hàn. Khi đến gần cửa phòng, hắn lên tiếng: "Lui đi..."



Tôn Nghị lặng người thở dài ngán ngẫm nhưng cũng đành cúi mặt nói: "Vâng!" rồi nhanh chóng rời khỏi. Anh thực sự không hiểu, ngày hôm nay cớ vì sao sau khi rời khỏi công ty, Giang Triết Hàn lại đi đến hộp đêm, một mình trong phòng uống cạn cả một chai rượu.



Ba giờ sáng, cả một khoảng không trong căn dinh thự rộng lớn đều im ắng đến lạnh người. Dù sa hoa, dù lộng lẫy đến đâu thì vốn dĩ cũng bị Giang Triết Hàn làm cho nguội lạnh. Trút bỏ sự kiều diễm vốn có, để rồi nơi này khoác lên mình một sự ảm đạm không nên có.



Hắn đứng trước cửa phòng mình hồi lâu, đầu óc bị xoay chuyển không ngừng bởi thứ rượu mạnh đang chạy đầy trong cơ thể. Mũi giày tây bóng loáng thoáng đổi hướng sang trái và rồi...di chuyển thật chậm.




Nếu mọi lần trước đây hắn hôn cô là để hưởng thụ mùi vị ngọt ngào khó cưỡng, thì bây giờ hắn lại đang cảm nhận. Cảm nhận dư vị lạ lùng của cô, càm nhận sự mỏng manh, mê đắm của cô, cảm nhận...một thứ tình cảm đã bị thắp cháy trong lồng ngực.



Bàn tay giữ nơi eo của Trạch Lam thình lình siết mạnh, ghì chặt cơ thể mềm mại của cô nép sát vào người hắn. Cách một lớp vải lụa lẫn bộ vest dày dặn, vậy mà sự mềm mỏng, mướt mát như ngọc như ngà của cô vẫn dễ dàng xuyên thấu.



Giang Triết Hàn xoay người, kéo theo Trạch Lam cùng lúc đang bị kiềm hãm trong lòng hắn cũng bị xoay chuyển. Hắn từng nhịp thật chậm mang cô gần hơn về phía giường ngủ, một chân co gối tì lên mặt nệm, thân thể lụa là trong tay dễ dàng bị hắn mang ngã ra giường.



Đôi môi vẫn quyện vào nhau với một sự cháy bỏng tột cùng, mặc cho Trạch Lam kháng cự, hắn vẫn cho một tay đi vào dưới lớp đầm ngủ của cô.



Trạch Lam co rút cả người khi cảm nhận được nơi tư mật bên dưới bị ve vãn, ngón tay ấm nóng của Giang Triết Hàn chạm lên nơi hạt châu nhỏ đang ẩn mình sau lớp quần lót. Trượt dọc theo nếp gấp được tạo ra bởi rãnh môi của miệng nhỏ, hắn cứ thế mơn trớn vuốt ve khiến cơ thể của Trạch Lam không tự chủ được mà bắt đầu run rẫy.



Ngón tay móc vào bên hông của chiếc quần lót, nhanh chóng kéo tuột nó xuống tận gối. Lại chẳng hề để tâm đến Trạch Lam đang bị hắn hôn đến muốn ngạt thở, hắn ngang ngược cho một ngón tay đi sâu vào trong cửa huyệt đã ướt sũng.



"Hm!"



Trạch Lam cong lưng khẽ kêu, cửa miệng vẫn bị chặn lối bởi cánh môi lạnh lẽo, vô tình của Giang Triết Hàn. Hắn nhẹ nhàng rút ngón tay khỏi người cô, rồi lại thật chậm ấn vào. Cảm nhận sự gò bó, chật hẹp bên trong cô chua bao giờ khiến hắn thôi không hài lòng.



Rời bỏ cánh môi mềm mại bị hắn hôn đến đỏ tấy, hắn càn rỡ áp đặt bờ môi bạc mỏng kia trượt dần xuống nơi cổ trắng ngần. Ôn nhu hôn lấy xương quai xanh tinh tế, hắn đưa tay giật tung hai cúc áo nơi ngực của chiếc đầm ngủ ngắn tay.



"Không...ưm!" Trạch Lam còn chưa kịp phản kháng kêu lên trọn vẹn thì đã phải cắn môi chịu đựng, khi Giang Triết Hàn mang một bên nhũ hoa đã căng cứng cùa cô ngậm vào khoan miệng ẩm ướt.



Một tay mạnh mẽ kéo tuột phần vai áo, từng ngón tay tham luyến trượt nhẹ trên bờ vai trần nhẵn bóng. Mọi cử chỉ, động tác của hắn hiện tại đều hết sức nhẹ nhàng. Không thô bạo, không ác ý. Điều này, có trong giấc ngủ hắn cũng không dám mơ đến. Rằng một ngày, hắn lại chìm đắm thực sự trong ba từ Lưu Trạch Lam....



Ngay giây phút nghe cô gọi lấy tên hắn, thì rào cản giữa sự tỉnh táo và mê luỵ trong hắn hoàn toàn bị sụp đổ. Hắn thành công với tất cả mọi thứ nhưng duy với con gái của kẻ thù....hắn lại dần trở thành một kẻ thất bại