Ám Hương

Chương 47 :

Ngày đăng: 18:30 30/04/20


Hi mọi người. Coco ăn tết hơi lớn nên đi du lịch bị dài ngày, mới vừa về được vài hôm. Công việc sắp xếp xong cả rồi nên bây giờ mới có thời gian ngồi cặm cụi viết truyện đây. Mong mọi người đừng giận nhé! Thứ lỗi cho sự chậm trễ này của Coco!



Ngay khi đôi môi Giang Triết Hàn vừa chạm vào, Trạch Lam thình lình tỉnh giấc. Cô mở trân đôi mắt mệt mỏi nhìn thẳng vào khuôn mặt đang gần ngay trước mặt mình. Giang Triết Hàn hôn cô, hai mắt hắn nhắm hẳn như thể đang cố cảm nhận điều gì đó. Đôi nhãn khí lãnh khốc hiện tại không nhìn vào cô, Trạch Lam vẫn không ngăn được bản thân có phần sợ hãi.



Cô không thể hiểu trong bộ não tàn độc kia của Giang Triết Hàn, hắn rốt cuộc đang nghĩ gì, đang toan tính việc gì. Mỗi giây tiếp theo trong cuộc sống của cô bây giờ, hoàn toàn bị hắn chi phối. Trạch Lam khẽ nhíu mày, khi cánh môi lạnh lẽo kia cứ không ngừng quyện lấy môi của cô. Bất chợt, cô liều mạng cắn vào môi hắn một cái. Vị tanh mặn của máu tươi nhanh chóng lan ra xộc lên tận mũi.



Giang Triết Hàn rời bỏ cánh môi của cô, biểu diện của hắn lại điềm tĩnh một cách khác thường. Hắn không tức giận, không cáu gắt với cô gái vừa dám bạo gan làm tổn hại đến mình. Trạch Lam nhìn hắn trừng trừng, khẽ đanh giọng mà nói: "Đừng làm như mình là người tử tế...!"



"Tử tế?!" giọng Giang Triết Hàn khàn khàn cất lên. Hắn tiến người tới một chút, Trạch Lam lại theo phản xạ lùi ra xa hắn một chút. Đột ngột, hắn dùng một cánh tay vẫn còn đang đặt ở bờ vai của cô mà siết mạnh rồi ghì về phía trước.



Thân thể Trạch Lam lập tức dính chặt vào vào khoảng ngực tráng kiện trước mặt, cánh tay nhỏ nhắn đưa lên đẩy lấy tên nam nhân đang tỏ ý mạo phạm một cách vô vọng. Sức ép của Giang Triết Hàn căn bản là quá lớn, khiến cô chỉ còn biết ngước mắt nhìn hắn mà cắn răng kêu lên: "Con người tiểu nhân như anh, việc tử tế với một người chỉ là giả nhân giả nghĩa. Mang gương mặt đó chỉ càng khiến tôi khinh bỉ anh hơn...Anh hiểu chứ Tứ thiếu!"



"Khinh bỉ tôi?" Giang Triết Hàn cao giọng, đáy mắt rộ lên một tia hứng thú. Cánh môi đẹp đẽ khẽ cong nhẹ tạo nụ cười gian xảo, hắn đắc ý đáp lời: "Có lẽ cô đã quên, trong tay tôi không chỉ nắm một mình vận mệnh của cô. Lẽ nào, cô thực sự ngu xuẩn đến mức này. Đến mức cô phải khiến tôi phiền lòng kia chứ?"



Nơi màng nhĩ của Trạch Lam cảm nhận một sự đau nhức khó chịu. Quả thực, cô vì một chút nóng giận mà quên mất. Phù Dung cũng chịu chung cảnh ngộ với cô, bị giam lỏng trong căn dinh thự sa hoa, lộng lẫy.



Muôn màu muôn vẻ hệt như những gì đang diễn ra trước mắt cô. Bất kể hiện vật nào khoác bên ngoài một vẻ hào nhoáng, nhưng bên trong có thể sẽ trái ngược hoàn toàn. Mục rỗng, thối nát! Giang Triết Hàn hắn cũng là như vậy. Dáng vẻ cao quý hơn người, dù chỉ từ trong đôi mắt kia của hắn cũng đủ sức bức người đối diện phải cảm thấy thấp hèn dưới mắt hắn. Vậy mà bên trong hắn, chỉ là một tên tiểu nhân với những chiêu trò hèn hạ, bẩn thỉu.



Trạch Lam cắn môi cố nhịn khi ngón tay của Giang Triết Hàn ngang nhiên đi dưới lớp chăn bông, tiến đến chạm vào da thịt mát lạnh của cô. Hết lướt nhẹ trên bầu ngực căng đầy, ngón tay hắn lại mặc nhiên trượt vòng quanh rốn, vẽ những đường tròn đầy khiêu gợi nơi chiếc bụng phẳng lì.



Giang Triết Hàn ghé sát vào tai cô, cánh môi khẽ chạm vào vành tai mẫn cảm rồi tham lam mút nhẹ. Trạch Lam rùng mình, cả cơ thể không tự chủ mà co rút lại kèm theo một cái mím môi đầy cam chịu.



Bỗng nhiên, âm thanh trầm thấp vang nhẹ bên tai: "Cô rất muốn gặp con bé, có đúng không?"



Lập tức, hai mắt Trạch Lam căng ra. Cô xoay mặt nhìn lấy Giang Triết Hàn, gấp gáp nói: "Anh cho tôi gặp Phù Dung?!"


Cửa xe mở ra, người trên xe chậm rãi bước xuống. Nhìn thấy hai cô gái đang đứng ngay trước cổng nhà mình, Chu Ngọc đã ngạc nhiên lên tiếng: "Dĩ Dĩ, sao con lại ở đây?"



"Bác sĩ Chu!" Tố Dĩ Dĩ mừng đến nhảy cẫng lên, cô chạy đến phía vị bác sĩ già đã hơn sáu mươi, tóc bạc điểm lấy khá nhiều. Miệng không ngừng bảo: "Con có chuyện muốn hỏi bác, bác nhất định phải nói cho con biết...!"



"Từ từ đã chị, bình tĩnh đi." Giang Triết Mỹ đi đến níu lấy tay Tố Dĩ Dĩ, cố trấn an cô bạn đang như đứng trên đống lửa. Nhìn thấy người lạ, Chu Ngọc đã nhíu mắt, nâng cặp kính cận lên thắc mắc: "Cho hỏi, cô là..."



Giang Triết Mỹ vội đứng ngay ngắn, cúi mặt lịch sự đáp: "Chào bác sĩ Chu! Con là Giang Triết Mỹ, là bạn đồng nghiệp của Trạch Lam và Dĩ Dĩ."



"Giang...Giang Triết Mỹ! Cô là...tam tiểu thư Giang gia!?" giọng vị bác sĩ già bỗng nhiên run rẫy lạ thường. Hai từ "Giang gia" được ông phát ra một cách đầy kinh hãi. Cảm nhận được điều bất thường, cả Tố Dĩ Dĩ lẫn Giang Triết Mỹ đều đồng loạt nhìn nhau. Rồi Tố Dĩ Dĩ mới lên tiếng: "Bác sĩ Chu, có phải bác biết chuyện gì liên quan đến Giang gia và Lưu gia?"



Lúc này, Chu Ngọc vẻ mặt lộ rõ sự sợ hãi. Ông dường như ra chiều né tránh hai cô gái đang muốn hỏi chuyện mà tiến thẳng về cổng, đưa tay mở lấy ổ khoá.



"Tôi còn có việc phải giải quyết, hai người về đi." Chu Ngọc cúi gầm mặt mà nói.



Nhưng đối với cả hai cô gái cứng đầu kia, chẳng có chuyện gì mà họ dễ dàng chịu từ bỏ. Níu lấy ống tay áo của Chu Ngọc, Tố Dĩ Dĩ cố ra sức van nài: "Bác sĩ Chu, nếu bác thực sự biết chuyện gì. Làm ơn! Hãy nói với con đi..."



"Dĩ Dĩ, bác rất bận. Con đi đi, bác không có thời gian để nói chuyện phím." Chu Ngọc cố ý gạt bàn tay nhỏ nhắn đang cố níu lấy mình, ông lạnh lùng khép cổng, mặc cho Tố Dĩ Dĩ liên tục đập cửa kêu gào tên ông.



Đến khi bước chân ông tiến gần đến cửa chính, Tố Dĩ Dĩ mới bất lực thét lên như sắp khóc: "Nếu bác không giúp, Trạch Lam sẽ chết mất!"



"Trạch...Lam! Chết...chết ư?" Chu Ngọc cả kinh căng mặt, ông xoay người nhìn lấy hai cô gái đang bám sát lên cổng sắt. Quả thực trong đôi mắt của Tố Dĩ Dĩ đã bắt đầu ứa lệ.



Ông biết Trạch Lam từ lúc cô mới được lọt lòng, là bạn thân của cha cô - Lưu Đình. Ông đã từng hứa với mẹ của cô, rằng ông sẽ luôn bên cạnh chị em cô mỗi khi cần. Với những gì mà Lưu Đình đã làm, kì thực đến cả người bạn chí cốt như ông đây cũng không tài nào thông cảm và tha thứ được.



Lòng dâng lên một sự chua xót khó tả, bóng lưng già cỗi của Chu Ngọc chầm chậm xoay lại. Ông tiến đến mở cổng, mắt ánh lên sự lo lắng khôn cùng: "Trạch Lam, con bé đã gặp chuyện gì?"